Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 335 :

Ngày đăng: 12:11 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Bạch Dạ Kình như không cảm giác được gì mà chỉ xoay mặt Hạ Thiên Tinh trở lại. Bởi vì sau lưng bị xây xước cho nên đôi mắt không có sức sống nhưng anh vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào cô, từng giọt mồ hôi lớn rơi trên mặt anh.



“Nhất định rất đau phải không?” Hạ Thiên Tinh đau lòng muốn chết, đưa tay lau mồ hôi cho anh, hốc mắt đỏ bừng.



Anh cong môi cười nhẹ, bộ dáng đó cực kì mê người. Ngón tay thon dài lành lạnh nhẹ nhàng chạm qua môi cô: “Có còn nhớ trước kia anh dạy cho em cách dời đi sự đau đớn hay không?”



Đương nhiên là không thể quên.



Nhưng mà trước mắt…



Hạ Thiên Tinh vừa giận vừa đau lòng: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn nhớ tới cái này, anh tránh ra đi, sẽ không trốn đi nữa, muốn… ưm..”



Căn bản cô còn chưa nói xong thì môi đã bị chặn lại. Nụ hôn của người đàn ông mang theo tình cảm chân thành khiến cho cô cảm thấy chua xót.



Cô rất rõ, lần này đã kích thích sự tức giận của lão gia tử, dùng lực tay cũng rất mạnh, mỗi một gậy đánh xuống đều như đánh lên người cô vậy. Cô khóc lóc né tránh nụ hôn của anh nhưng mà anh bướng bỉnh không chịu buông, cô muốn lùi cũng không thể.



“Bạch lão tiên sinh, ngài dạy dỗ con trai tôi căn bản không nên xen vào. Nhưng mà nó cũng là con ngài, không thể đánh nữa.” Trầm Mẫn không nhịn được xen vào.



Trên người Bạch Dạ Kình chỉ mặc áo sơ mi, nhưng trước mắt ngay cả áo khoác cũng đầy vết máu rồi, không dám nghĩ tới áo sơ mi bên trong anh bị thương đến dạng nào.



Lão phu nhân khóc cực kì lợi hại, tuy tức giận nhưng cuối cùng vẫn đau lòng cho con trai.



Bạch Thanh Nhượng thở dài, ngăn cản lão gia tử đang nổi giận: “Đừng đánh nữa, có đánh cũng không thể làm gì được.”



Lúc này lão gia tử mới thu tay, nhưng thấy anh vẫn còn hôn Hạ Thiên Tinh, lửa giận không những không dứt mà còn nổi bảo, huyết áp tăng lên, cuối cùng đành quay lưng tức giận mắng: “Nuôi không nhiều năm… Tên nghịch tử đồi phong bại tục.”




Nếu miếng ngọc này là của chú hai Dạ Kình, vậy, thân phận của Thiên Tinh chẳng phải là…



Nghĩ đến khả năng này, Trầm Mẫn hung hăng chấn động, bà theo bản năng nhìn Dạ Kình. Khó trách nó lại trịnh trọng nhờ bà giấu diếm, khó trách hôm nay người Bạch gia lại nháo chuyện này đến như vậy.



Anh em họ làm sao có thể ở chung một chỗ.



Nghe lời này của Bạch nhị gia, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mẹ, nghĩ lại phản ứng không bình thường của mọi người, đáy lòng Hạ Thiên Tinh trầm xuống, loại suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu.



Nhưng mà không thể nào tin được.



Làm sao lại trùng hợp như thế chứ?



Mà còn…



Cô không phải là con nuôi, cô có ba mẹ ruột của mình.



Đôi môi Hạ Thiên Tinh run rẩy, giống như lừa gạt bản thân, nắm miếng ngọc trong tay mình.



“Chú hai, chú nhận sai rồi, miếng ngọc này không liên quan gì tới người, quả thật giống miếng ngọc trước kia của người nhưng mà tuyệt đối không phải. Đây là miệng ngọc mẹ cháu đi xin để bảo vệ thân thể cho cháu.” Thuyết phục người khác lại như thuyết phục bản thân vậy, mỗi một chữ đều nhấn mạnh, nhưng mà lại có chút run rẩy, hơi biến giọng.



Cô nắm chặt miếng ngọc trong tay, rõ ràng là mịn nhưng lúc này nằm trong tay cô lại làm bàn tay cô phát đau.



Cảm giác đau đớn tiến vào đáy lòng, như muốn làm trái tim cô tan vỡ.



Cô không muốn nhìn sắc mặt người lớn, chỉ quay đầu nhìn Bạch Dạ Kình. Hai người nhìn nhau, những tình cảm hiện lên, trong mắt cô che đậy tầng hơi nước.