Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 34 : Đối tượng xem mắt của cô
Ngày đăng: 12:07 30/04/20
Suy nghĩ mãi, cuối cùng, cô yên lặng đi xuống lầu, nhẹ nhàng đến phòng bếp.
……
“Uống miếng nước đi.”
Thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng truyền vào trong tai, đang nhắm mắt dựa trên sô pha nghỉ ngơi, anh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào trong mắt, là khuôn mặt nhỏ tươi mát của cô.
Một ly nước ấm, đặt vào trong lòng bàn tay anh. Ấm áp lập tức từ lòng bàn tay truyền đến ở sâu trong nội tâm.
“Hôm nay đã uống thuốc chưa?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
“Ừ. Phó bác sĩ đã xem qua.”
“…… Anh, không có việc gì đi?” Cô cúi đầu, mắt nhìn vào vị trí bị thương của anh.
Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, xem như trả lời.
Lúc anh uống nước, Hạ Thiên Tinh châm chước, nói: “Tôi thực ra vẫn đang đợi anh trở về, muốn cùng anh nói tiếng cám ơn.”
Bạch Dạ Kình ngước lên nhìn cô, “Chuyện gì?”
Hạ Thiên Tinh đang muốn mở miệng, di động để trong túi áo ngủ của cô đột nhiên vang lên. Cô ngạc nhiên lấy ra nhìn.
Thế nhưng lại là Dư Trạch Nam.
“Tôi trước hết nghe điện thoại đã.” Nói với anh một tiếng, cô xoay người sang chỗ khác nhận điện thoại.
“Như thế nào hôm nay lại gọi cho tôi?”
“Ngủ không được, kiếm cô nói chuyện.” Dư Trạch Nam giọng điệu vẫn cứ cà lơ phất phơ như vậy.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy buồn cười, “Không ngủ được?”
“Tôi đoán, cô hiện tại khẳng định vui vẻ vô cùng. Cho nên, lúc này nhất định cũng ngủ không được.”
Cẩn thận cẩn thận thả chậm bước chân, không có vượt qua anh. Nhưng là, từ phía sau cũng nhìn ra được, vết thương trên người anh vẫn rất nghiêm trọng, mỗi một bậc thang, bước chân của anh đều nặng thêm vài phần.
Thẳng đến khi, Hạ Thiên Tinh đã tới trước cửa phòng mình, cô dừng lại. Mắt nhìn thoáng qua bóng dáng anh, cô thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào.
“Hạ Thiên Tinh!”
Bạch Dạ Kình đột nhiên xoay người lại, gọi tên cô. Ba chữ, gọi thật sự mạnh, như là muốn đánh cô. Ánh mắt trầm trọng, dừng ở trên người cô.
Lúc này, cô càng thêm xác định là chính mình đắc tội anh.
Thân mình theo bản năng đứng thẳng lên, khó hiểu nhìn anh, “Làm sao vậy?”
Hai người bọn họ, cách nhau khoảng cách một bước chân. Ánh mắt âm trầm của anh làm cô có cảm giác áp bách rất nặng.
“Cô rốt cuộc nhìn tôi cái gì?”
Anh hỏi.
“A? Cái gì?” Cô bị chất vấn đến không hiểu ra sao.
Bạch Dạ Kình chân dài bước lên phía trước một bước, lập tức liền tới gần cô. Anh thân hình cao lớn, đứng trước mặt cô, chiếu xuống một tầng bóng đen, đem cô vững chắc bao phủ.
Hạ Thiên Tinh chưa kịp phản ứng, cằm đã bị tay của anh nắm lại, nâng lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh hiện lên một tầng sương mù, ngày càng đậm.
“Một lão sư trung học đã ly hôn, cô cũng có thể coi trọng? Cô là đối với đàn ông có bao nhiêu khao khát, khao khát gấp đến mức không chờ nổi tùy tiện đi tìm một người đàn ông?”
Khao khát……
Tùy tiện……
Mỗi một chữ, đều tràn ngập trào phúng, đâm vào tai Hạ Thiên Tinh, đâm vào trái tim cô.