Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 340 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Năm sau, bọn họ còn có hôn lễ sao?



Chỉ mới đăng ký kết hôn thôi, mà đã như vậy rồi. Bây giờ, cô có thể tưởng tượng ra được, nếu thật sự tổ chức hôn lễ, thì sẽ trở thành tâm điểm của cả nước. Đến lúc đó, với cương vị là Tổng thống của một nước, thì anh phải xử lý như thế nào?



Trong đầu của Hạ Thiên Tinh chỉ xuất hiện những ý nghĩ này.



Bạch Dạ Kình đặt tay xuống phía dưới cằm của cô, nâng mặt của cô lên, trong đôi mắt sâu thẳm của anh, mang theo mấy phần ảm đạm: “Bạch phu nhân, anh sẽ để em suy nghĩ thật kỹ hôn lễ, dường như dáng vẻ của em rất không nghe lời.”



Hạ Thiên Tinh cố gượng cười với anh, nằm ở trên vai anh: “Em chỉ… thật sự lo lắng cho anh…”



Môi mỏng của anh mím chặt, không lên tiếng. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.



“Em không sợ những lời chê cười phỉ nhổ của bên ngoài, đối với bọn họ mà nói, em chỉ là một người bình thường không đáng quan tâm…” hơn nữa, cô cũng đã từng trải qua rồi. Chỉ là: “Em sợ bọn họ sẽ viết vớ vẩn về anh, sợ bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, sợ bọn họ sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt và ác độc để làm tổn thương anh.”



Bạch Dạ Kình nghe, cảm giác ấm áp trong lòng lại tiếp tục dâng lên.



Thay vì lo lắng về những lời cô nói, thì anh chỉ cười ra tiếng.



Hạ Thiên Tinh tức giận muốn dậm chân, từ trong ngực của anh, ngẩng đầu lên trừng anh: “Sao anh còn cười được?”



Mấu chốt là, đàn ông này, lúc cười lên, thì đúng là đẹp mắt muốn chết mà.



“Nếu như không xảy ra chuyện này, thì anh còn không biết, thì ra Bạch phu nhân quan tâm anh đến như vậy. Ừ đúng vậy…”



Hạ Thiên Tinh căm tức, nhéo anh: “Ai quan tâm đến anh, ai muốn quan tâm đến anh, em đúng là uổng công lo lắng cho anh, lửa đã cháy tới nơi rồi, mà anh còn bình chân như vại.”



“Sợ cái gì, bây giờ mới chỉ có ba mẹ biết mà thôi, cũng không phải là cả thế giới đều biết.” Bạch Dạ Kình nắm lấy tay cô, đặt lên trên bờ vai: “Ba trưởng bối kia nhà mình, còn có thể ăn chúng ta sao?”



“Anh không thấy dáng vẻ của lão gia ngày hôm nay sao, thật sự có thể ăn anh đó.” Nhớ tới dáng vẻ hung hãn của lão gia kia, lúc này, chỉ cần nghĩ đến thôi mà cô vẫn còn sợ.



Bạch Dạ Kình cười xấu xa: “Bọn họ không thể nào ăn được chúng ta, nhưng mà… anh lại có thể ăn em đấy.”




“Tiểu Bạch, ba mẹ đang làm chuyện xấu gì ở bên trong, mà con gọi mãi ba mẹ cũng không thèm trả lời con?” giọng nói của Hạ Đại Bạch tức giận kèm theo ủy khuất.



“Chuyện của người lớn, nói với con nít như con cũng không hiểu.”



Cậu đá dép lông đi, leo lên trên giường ngồi khoanh chân: “Không nói thì không nói, dù sao con cũng biết ba mẹ đang làm gì.”



Bạch Dạ Kình nheo mắt lại: “Con biết?”



“Ba mẹ đang tắm chung với nhau” hai tay nhỏ của Hạ Đại Bạch ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Thẹn thùng thẹn thùng, cô giáo nói, con trai và con gái không thể tắm chung với nhau. Đó là đùa bỡn lưu manh.”



“Ba và mẹ là đàn ông và phụ nữ, không ở trong phạm vi quy định của cô giáo con.” Anh nói một cách chính trực, rồi sau đó: “Con chui trên giường làm gì?”



Anh nhìn cái cục tròn tròn đang nhô lên ở trên giường. Thằng nhóc này, tuyệt đối là người thứ ba xen giữa hai người bọn họ. 



“Đương nhiên là ngủ” Hạ Đại Bạch lấy chăn che mặt, rồi sau đó, lộ ra một đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh: “ Sáng sớm hôm nay, Đại Bảo dã đáp ứng con, sau này đều sẽ ngủ cùng con. “



Ngây thơ!



Bạch Dạ Kình không muốn vạch trần ảo tưởng tươi đẹp này của con trai, anh trèo lên giường bên kia nằm xuống, lười biếng hỏi: “Cô giáo của con không dạy con, con trai không thể ngủ cùng con gái à?”



“Có dạy à, nhưng mà, đại Bảo là phụ nữ, không phải con gái, tiểu Bạch, ba là đàn ông, ba không thể ngủ cùng đại Bảo của chúng ta.” Lúc Hạ Đại Bạch nói chuyện, chân nhỏ còn đâm đâm ở trên đùi anh, giống như là muốn đẩy anh xuống giường vậy.



Bạch Dạ Kình nắm lấy chân nhỏ của cậu ở trong tay, một tay khác thì đánh nhẹ vào cái chân nhỏ đó: “Cô ấy là vợ của cha, ba thích ngủ lúc nào cũng được. Nhưng còn con, sau này có bản lãnh, thì đi ngủ với vợ đi, đừng có ở đây mà làm kỳ đà cản mũi.”



Hạ Đại Bạch không quan tâm, còn làm ra vẻ tự hào mà nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ con còn chưa có vợ, nên cũng chỉ có thể ngủ với vợ của tiểu Bạch mà thôi.”



“… “



Thằng nhóc thối thúi



Hạ Đại Bạch có ý nghĩ muốn xách cổ mà ném cậu ra ngoài. Quả nhiên ông bà đã nói, con trai là oan gia kiếp trước mà, lời này đúng là không sai chút nào.