Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 344 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Bạch Dạ Kình nghe có tiếng động, quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô một chút, sắc mặt tối lại, có chút khó coi.



Chỉ nghe bên kia có người nói: “Người đằng sau sao lại có chút quen mắt thế nhỉ?”



Hạ Thiên Tinh thấy sắc mặt Bạch Dạ Kình thay đổi, biết mình đã làm sai. Cô nên gõ cửa đi vào nhưng vẻ mặt anh có vẻ như tức giận, nhưng lại có chút không giống.



Có chút ảo não, cô sợ làm ảnh hưởng đến anh, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, định đi ra ngoài.



“Đợi một chút!”



Bạch Dạ Kình quát một tiếng. Rồi sau đó, nói với mọi người: “Nghỉ giải lao 10 phút, lát nữa chúng ta tiếp tục!”



Từng câu từng chữ đều lạnh lùng, cứng rắn, không có chút nhiệt độ.



Không đợi những người khác nói gì, anh quyết định tắt may, hội nghị đã cắt đứt.



Hạ Thiên Tinh đứng bên ngoài, chớp chớp mắt mới nghe thấy anh nói: “Vào đây!”



Cô suy nghĩ một chút, xoay người đi vào.



Ánh mắt Bạch Dạ Kình luôn ở trên người cô. Cô đi vào trong phòng, đến bàn đọc sách, ánh mắt anh vẫn luôn ở trên người cô.



Cô không ngẩng đầu, cảm thấy có một chút nguy hiểm.



Người này, tính khí kém như vậy, cũng không biết anh có vì chuyện này mà nổi giận với cô không?



Hạ Thiên Tinh đặt cốc nước và chỗ thuốc xuống. Thật ra cô vẫn cảm thấy tủi thân. Cho dù cô hơi ngốc nhưng mà anh cũng không cần hung dữ, nhìn cô chằm chằm như vậy chứ!




“Em biết sai rồi. Ngài Tổng thống, bỏ qua cho em đi mà!” Cô đáng thương, chắp hai tay trước ngực, khẩn cầu anh. Cái dáng vẻ này của cô cực kỳ đáng yêu.



Trong mắt anh thoáng qua chút tối, thật sự không muốn cứ thả cô đi như vậy.



Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái có thể hiểu được ý đồ của anh, vội vàng nhắc: “Bạch tiên sinh, bác sĩ Phó đã đặc biệt dặn dò, bây giờ anh không thể vận động kịch liệt. Còn nữa, anh chỉ được nghỉ giải lao mười phút là tiếp tục họp rồi!”



Đúng là như vậy.



Anh không thể trì hoãn hội nghị nữa.



Bạch Dạ Kình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cắn một cái lên mũi cô, sức lực không nặng không nhẹ.



Cô bị đau kêu một tiếng, chỉ nghe anh trầm giọng mở miệng: “Buổi tối, chỉ có hai người chúng ta, phải mặc như thế! Nhưng mà, bên trong đừng mặc gì.”



Gương mặt Hạ Thiên Tinh đỏ lên.



Nghĩ hay thật đó. Buổi tối cô sẽ mặc thật kín, cẩn thận. Nếu không chắc chắn sẽ có vận động kịch liệt nữa. Bác sĩ Phó hỏi đến, anh sẽ nói tại cô mặc quá ít, chủ động dụ dỗ anh.



Hạ Thiên Tinh không nói gì, chui ra khỏi lòng anh: “Mau uống thuốc đi. Còn nữa, đừng họp quá muộn, lát nữa thôi là Đại Bạch sẽ tan học cũng nên ăn cơm tối!”



“Ừ!” Anh gật đầu, buông cô ra.



Bưng ly nước, ngửa đầu dứt khoát nuốt thuốc vào. Hạ Thiên Tinh cất thuốc đi, nhìn anh: “Vậy em ra ngoài đây!”



Anh gật đầu.



Khi cô ra đến cửa, dường như anh nhớ đến cái gì, mở miệng: “Lan Đình phu nhân về nước. Em có muốn gặp mặt bà ấy một lần không?”