Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 363 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Một lát sau, hai người một trước một sau đi ra từ trong phòng tắm.



Lão phu nhân vẫn ngồi ở trên mép giường trẻ em, cầm sách đọc câu chuyện mà Hạ Đại Bạch vừa chê là ngây thơ đến mắc ói kia cho cậu. Chỉ là, Hạ Đại Bạch là một đứa trẻ thông minh, nên tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra mình chê cười ở trước mặt lão phu nhân, ngược lại, còn ngoan ngoãn nằm ở trên giường chăm chú lắng nghe.



Hạ Thiên Tinh đi theo sau lưng Bạch Dạ Kình đi ra, từ đầu đến cuối đều cúi mặt rất thấp. Lão phu nhân nhìn tới, cô cảm thấy lỗ tai của mình đỏ rần như muốn chảy ra máu.



“Đi ra đây.” Lão phu nhân mở miệng. Tầm mắt lượn qua lượn lại trên người của hai người.



Hạ Thiên Tinh chột dạ phải không dám nói gì, nắm tay thặt chặt.



Bạch Dạ Kình biết cô đang xấu hổ, nên đứng chắn ngang ánh mắt của lão phu nhân, nói: “Hôm nay con sẽ bay đến Lam Đô, mấy ngày nữa mới có thể trở lại. Con giao con trai con cho mẹ.”



Lão phu nhân gật đầu: “Con không cần phải bận tâm chuyện của Đại Bạch.”



Đúng vậy.



Bây giờ Hạ Đại Bạch là bảo bối của Bạch gia, tất nhiên là không có chuyện gì. Nhưng mà, anh đi lần này…



Tầm mắt của anh rơi vào trên người Hạ Thiên Tinh, rồi sau đó, lại nhìn về phía lão phu nhân.



Lão phu nhân biết ý của anh: “Bây giờ cô ấy là người của Bạch gia, ai còn có thể khi dễ cô ấy hả? “



Ở trước mặt cháu trai, lão phu nhân không muốn nói gì khiến cho cháu trai bảo bối khó chịu. Chỉ nói: “Con yên tâm đi, cho dù tính tình của ba con có kém thế nào đi chăng nữa, thì bình thường ông ấy cũng chỉ quát mắng con, chứ trước mặt Thiên Tinh, ông ấy sẽ biết thu liễm lại.”



Bạch Dạ Kình cũng không sợ lão gia sẽ làm gì Thiên Tinh. Bây giờ, cô cũng đã được coi là người của Bạch gia, có chú ở đó, thì sẽ không ai có thể lên mặt với cô được.



“Thời gian không còn nhiều nữa, anh đi đây.” Bạch Dạ Kình quay đầu nói với Hạ Thiên Tinh.



Bởi vì phải chia lìa, hoặc có thể là do cảm xúc ở trong phòng tắm kia vẫn còn chưa hoàn toàn tản ra, cho nên, giọng nói của anh mang theo dịu dàng sự hiếm có.



Hạ Thiên Tinh còn đang cúi đầu, lúc nghe thấy anh nói chuyện với mình, thì cô vô thức liếc nhìn lão phu nhân. Lão phu nhân cũng nhìn bọn họ, ánh mắt kia càng làm cho cô cảm thấy như mũi kim đâm, cô vội vàng dời tầm mắt đi, cúi đầu, rồi gật gật đầu: “ Ừ, anh đi đi.”
Có lẽ, so với việc lưu lại ở thành phố khiến cho mình khó chịu, thì đi đến một thành phố mới, bắt đầu lại từ đầu sẽ là lựa chọn tốt hơn.



Mấy ngày rồi, Bạch Dạ Kình chưa trở về, Hạ Thiên Tinh luôn ở Chung Sơn, cũng may, tình hình của hai người bệnh đang dần chuyển biến tốt, mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc thì cô cũng có thể đi làm lại.



Ngày hôm nay.



Buổi tối.



Trên bàn cơm ở nhà nhỏ, Bạch Thanh Nhượng ngồi ở trên xe lăn, ông được đẩy tới trước bàn ăn. Lan Đình và Hạ Thiên Tinh chia ra ngồi ở hai bên của ông.



Ba người lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, cùng mang ba cảm xúc khác nhau.



“Ba thử ăn cái này đi.” Hạ Thiên Tinh gắp thức ăn cho Bạch Thanh Nhượng: “Khẩu vị của bà thanh đạm, nên phòng bếp đã đặc biệt làm mấy món ăn thanh đạm.”



“Được, để ba thử.” Bạch Thanh Nhượng nhìn con gái, chỉ cảm thấy vui vẻ yên tâm: “Sức khỏe của Đại Bạch thế nào rồi?”



“Ba yên tâm, có lão tiên sinh lão phu nhân chiếu cố, thằng bé đã khỏe hơn nhiều rồi.”



Bạch Thanh Nhượng yên tâm gật đầu, vốn định uốn nắn cách xưng hô của cô, nhưng mà, môi giật giật, rốt cuộc lại không nói gì.



Lan Đình nhìn hai ba con bọn họ, trên mặt nở nụ cười yếu ớt.



Bà như nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi, Thiên Tinh. Tối mai con có rảnh không “



Hạ Thiên Tinh gật đầu: “Sau khi tan làm thì không có việc gì.”



“Vậy ngày mai cùng mẹ trở về Lan gia một chuyến, được không” Lan Đình khẩn cầu nhìn cô.



Hạ Thiên Tinh biết sớm muộn cũng sẽ có ngày này. Đi sớm hay đi muộn thì cũng không có gì khác biệt.