Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 368 :
Ngày đăng: 12:12 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Anh bận đến bây giờ sao?”
“Ừ.” Bạch Dạ Kình hơi bị cảm, ho khan mấy tiếng ở bên kia: “Lần này tới để đàm phán về vấn đề hợp tác kinh tế sâu rộng giữa hai nước, nên mọi người đều cố gắng hết sức.”
Hạ Thiên Tinh cũng biết chuyến đi này không dễ dàng gì.
Quan hệ ngoại giao giữa quốc gia bọn họ và nước láng giềng luôn trong tình trạng căng thẳng, tình hình quốc tế bây giờ cũng không được lạc quan cho lắm. Nước S được thành lập nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn không tìm được cách giải quyết hữu hiệu về vấn đề ngoại giao với nước láng giềng. Cho nên, gặp mặt song phương này của anh, được người dân của cả hai nước chú ý cao độ
“Nhưng mà, lần này coi như là đàm phán thuận lợi. Nếu như vấn đề hợp tác kinh tế được triển khai hiệu quả, thì vấn đề ngoại giao của hai nước sau này sẽ không còn phải nhức đầu như bây giờ nữa, như vậy thì mọi người đều có thể tạm thời thở phào.”
Lúc anh nói những lời này, giọng nói của anh rất đanh thép, mang theo khí phách hiên ngang của nhà cầm quyền.
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mệt mỏi của anh, lại thêm mấy phần ung dung. Giống như là có mấy phần kiêu ngạo, mấy phần tự hào. Đất nước đạt được thành tựu khiến cho anh cảm thấy vui mừng và cảm giác mình có giá trị.
Hạ Thiên Tinh đột nhiên không thể nào tưởng tượng nổi, khi có một ngày những thứ này bị hủy trong chốc lát, thì anh sẽ trông như thế nào.
Nghe giọng nói của anh, ngầng đầu nhìn anh xuất hiện ở trước màn hình, đắm chìm trong tiếng ủng hộ của dân chúng, dáng vẻ hăm hở… những thứ đó như dần trở nên mơ hồ trước mắt cô.
Nhưng những thứ đó mới tạo thành Bạch Dạ Kình chân chính ~ cái vị trí tối cao đó chỉ thuộc về anh mà thôi.
Cô đứng ở giữa quảng trường, đón từng cơn gió lạnh, nhìn dòng người qua lại, lưu luyến nghe giọng nói của anh. Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn không rời đi, chỉ nhìn chằm chằm vào màn ảnh to kia.
Cho đến khi…
Tiếng bíp bíp đột nhiên vang lên, cô vô thức quay mặt nhìn sang, một chiếc xe chói mắt chậm rãi dừng lại ở bên đường.
“…” Dư Trạch Nam lập tức im miệng.
Vì vậy, không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh. Cô khẽ tựa đầu ở trên cửa sổ xe, từ đầu đến cuối tầm mắt đều rơi ở bên ngoài, nhìn cảnh vật đang dần bị bỏ lại phía sau lưng.
Dư Trạch Nam nhiều lần quay mặt nhìn về phía cô, mặc dù chỉ nhìn được một bên mặt, nhưng mà, anh vẫn cảm giác được nỗi buồn trong lòng của cô.
Tầm mắt của anh bay vào trên ngón tay áp út của cô. Ngón tay vốn đeo nhẫn, giờ đã trống trơn.
Cho nên…
Cô và Bạch Dạ Kình đã chia tay?
Câu nói ‘cô và Bạch Dạ Kình vĩnh viễn không thể nào’ vừa nãy, là có ý gì?
“Ba của tôi là Bạch Thanh Nhượng, tôi và Bạch Dạ Kình là anh em họ, anh đã sớm biết rồi à?” lúc tưởng rằng cô sẽ không mở miệng nữa, thì cô lại lên tiếng.
“Hả?” Dư Trạch Nam bị dọa sợ mà giật mình, thiếu chút nữa là trượt tay lái: “Em vừa mới nói gì? Em nói, Bạch Dạ Kình là anh họ của em?”
Anh cao giọng hỏi lại, chỉ kém chưa lật ngược đỉnh xe.
Hạ Thiên Tinh nhìn anh: “Anh không biết?”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, tôi đi đâu để biết cơ chứ, tôi cũng không phải là thần tiên. Không phải, đây không phải là điểm chính. Điểm chính là…” Dư Trạch Nam liếc về phía cô: “Hai người là anh em họ thì sao còn chung một chỗ?”
“…” Câu nói này của anh, đâm trúng nỗi đau của Hạ Thiên Tinh. Cô cảm thấy chóp mũi chua xót, cô cố gắng nhắm mắt lại, không cho nước mắt chảy ra, chỉ nói: “Chúng tôi đã quyết định, cho dù có là anh em họ thì chúng em vẫn muốn chung một chỗ “