Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 382 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Bạch Túc Diệp bất đắc dĩ nhìn bộ dạng tùy hứng của anh, nhưng mà từ bé tới lớn anh đều như vậy, chưa bao giờ sợ ai.



Đành phải gật đầu: “Đi đi.”



Lão phu nhân và Lan Đình vẫn muốn giữ bọn họ lại thì Bạch Dạ Kình đã kéo Hạ Thiên Tinh đi rồi.



“Hai cái đứa này.” Lão phu nhân có chút buồn bực.



“Đừng để ý bọn nó, tính tình này của Dạ Kình mẹ muốn quản cũng không được.”



Bạch Túc Diệp giữ bả vai lão phu nhân.



“Ngay cả con làm chị cũng thế, còn dung túng cho nó.” Lão gia tử ở bên cạnh lầm bầm, vừa mở túi giấy ra. Nhìn văn kiện bên trong lòng cho ông sửng sốt, lật đến kết quả cuối cùng, sắc mặt đã rất khó coi rồi.



Mọi người đều lật xem, đợi đến khi nhìn thấy kết quả cuối cùng lại khiến cho Bạch Thanh Nhượng thấy rõ, lần này đúng là khiến cho ông ấy bị hai kích.



Cho tới giờ Bạch Thanh Nhượng chưa bao giờ nghĩ tới mình không phải là người nhà họ Bạch. Nhiều năm như vậy ông tận tâm tận lực làm toàn bộ đều vì chấn hưng Bạch gia. Nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện ra mấy chục năm trước mình đã là cô nhi. Loại cảm giác thê lương và cô đơn này, đối với một người trải qua nhiều năm trong tù lại cảm trầm trọng hơn, khiến cho ông khó lòng vượt qua.



Ông từ từ khép tài liệu đặt lên bàn trà. Mỗi động tác đều cứng nhắc như thế, lại hết sức thong thả, như rút hết toàn bộ sức lực bên trong vậy.



Ngón tay già nua có phần run rẩy.



Rất lâu sau ông mới đứng lên.



“Thanh Nhượng.” lão gia tử cũng đứng dậy theo, gọi ông một tiếng.



“Em đi về một chút, lát nữa sẽ qua.” Bạch Thanh Nhượng mở miệng nói, ánh mắt có chút mơ hồ. Ông không nhìn lão gia tử mà bước từng bước đi về phía trước. Bởi vì lần trước đã trải qua phẫu thuật căn bản vẫn chưa tốt lên, Lan Đình lập tức tiến lên đỡ ông, ông lại tự mình chống ghế sofa đứng lên.




“Không cọ nữa sao?” Anh biết rõ rồi còn hỏi.



Hạ Thiên Tinh xấu hổ trừng anh, hai bàn tay xoa xoa than thở: “Đổ hết mồ hôi rồi.”



Bộ dạng này của cô đáng yêu không nói nên lời.



Ánh mắt của anh xẹt qua người cô liền lóe sáng, bàn tay to lớn vuốt vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đầy thâm thúy: “Lại gầy rồi, hai ngày này không ăn cơm hay sao?”



Lo cho anh thì sao còn nuốt nổi cơm chứ?



Trên mạng đều đang bàn luận đủ để cho cô không còn một chút khẩu vị.



Cô chỉ nói lại: “Có lẽ là trời lạnh cho nên khẩu vị không tốt.”



Bạch Dạ Kình cũng không nói gì nữa mà khởi động xe rồi nói: “Buổi tối để phòng bếp làm thêm vài món ăn.”



“Ừ.” Hạ Thiên Tinh gật đầu, cùng anh ăn cơm khẩu vị đương nhiên sẽ không tệ.



Đột nhiên như nhớ tới gì đó cô ghé mắt hỏi: “Trước khi chúng ta rời đi anh có để cho Lãnh Phi đưa văn kiện cho người lớn, là gì vậy?”



“Là thứ rất quan trọng.”



“Quan trọng đến mức nào?” Thật ra không phải cô tò mò bởi vì trước kia chuyện chính trị của anh cô rất ít khi hỏi tới nhưng mà phần văn kiện hôm nay không liên quan gì tới công việc.



“”Mở hộp để đồ ra, bên trong có một bản, tự mình xem đi.”



Cô tiện tay xoay người, hơi hơi khom lưng mở hòm giữ đồ ra. Bên trong quả nhiên có một túi da giống như vậy.