Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 393 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



“Mọi người đều mong chờ hôn lễ, tránh không chịu làm, đến lúc đó có nhiều chuyện, người tham gia cũng nhiều, em phai chuẩn bị tâm lý.” Nghĩ lại Hạ Thiên Tinh cảm thấy cực kì áp lực.



Trước kia cũng có Tống thống trẻ tuổi kết hôn nhưng đã là chuyện của 10 năm trước, lúc đó cô vẫn là đứa bé, nhìn tivi truyền hình trực tiếp vẫn cảm thấy hiện trường cực kì xin đẹp, làm cho đám trẻ con bọn cô hâm mộ không chịu được.



Mà cô khi đó chưa bao giờ nghĩ đến hình ảnh xinh đẹp như vậy có một ngày sẽ rơi vào người mình. Nhưng mà hiện tại cô chỉ cảm thấy như có ngọn núi lớn đè lên người.



“Chuyện hôn lễ đều nghe theo anh sắp xếp. Em biết hôn lễ này nhất định giống như tiệc sinh nhật của anh vậy.”



“Cái gì mà giống?”



“Cho dù là hôn lễ nhất định cũng không phải của hai chúng ta. Gặp xong chính khách còn có người khác, còn phải chú ý tới truyền thông và cảm xúc của dân chúng.” Nghĩ lại vẫn cảm thấy mệt muốn chết đi.



“Xem ra em hiểu tương đối rõ ràng.”



“Cho nên chuyện hôn lễ nếu có thể kéo dài thì kéo dài, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy em vẫn chưa lấy lại được Thiên Tinh.” Hạ Thiên Tinh nói rất thật lòng, làn trước xuất hiện ở họp báo, cú điện thoại kia của ld hiện tại vẫn làm cho cô ít nhiều cảm thấy sợ hãi.



“Chuyện hôn lễ không vội, nhưng mà đi dân chính nhận giấy thì không thể kéo dài.” Bạch Dạ Kình liếc cô một cái: “Lần trước bị chậm trễ cho nên phải sớm nhận về.”



Giọng điệu này của anh như không phải thương lượng mà là thông báo.



Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Thiên Tinh chớp chớp với anh, trêu ghẹo: “Bạch tiên sinh xem ra thật vội vàng.”



“Không vội.” Người nào đó lạnh nhạt nói, lại mở một cái chăn khác đắp lên người mình, lại ấn ghế dựa thấp xuống, tự nhiên nhắm mắt lại: “Anh đang thay em suy nghĩ mà thôi.”



“Suy nghĩ thay em thế nào?”



“Không phải nói phải cố gắng không bị anh vứt bỏ hay sao? Kí vào rồi muốn bỏ cũng không được.”



“…”
Cô lặng lẽ dịch về vị trí của mình sau đó chỉnh lại tóc tai nghiêng người đắp chăn cho Đại Bạch.



Cô vừa động, thân thể Đại Bạch nhúc nhích muốn tỉnh, đôi tay xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, trong miệng vẫn đang lẩm bẩm.



“Đánh thức con rồi sao?” cô nhỏ giọng, cưng chiều hôn lên mặt con trai.



“Đại Bảo, con muốn đi tiểu.” Vẫn chưa tỉnh táo lại, âm thanh của bé mềm dảo, giống như đứa bé mới sinh. Hạ Thiên Tinh nghe là trong lòng hòa tan.



“Mẹ mang con đi, trước đi giày vào đi.” Cô cúi người lấy giày thể thao ngồi xổm xuống đi cho bé.



Vì sinh lý mà tỉnh nhưng bé vẫn buồn ngủ muốn chết. Lúc đi giày cả người vẫn lười biếng muốn nằm, cái đầu lắc lư, không thèm động.



Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy bộ dạng này của con trai đáng yêu chết đi được, tự nhiên không nỡ để con trai tỉnh lại liền trực tiếp ôm láy bé từ trên ghế dựa. Hai bàn tay nhỏ của bé ôm lấy cổ cô, miệng nỉ non:”Đại Bảo à, nhanh một chút, con muốn tè ra quần rồi.”



Quẫn bách.



“Nhịn một chút, không cho phép tè lên người mẹ.”



Bé cười ngốc: “Không nhất định đâu.”



“Tiểu quỷ bướng bỉnh.” Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé, bé lập tức thay đổi sắc mặt, hai tay che đũng quần, gấp đến mức cái mũi nhăn thành một đoàn.



Hô hô.



Như vậy quá buồn cười rồi.



Nhưng mà Hạ Thiên Tinh không dám thẳng thừng cười nhạo bé, nếu không vật nhỏ này sẽ trả thù cô.



Không dám chậm trễ, cô ôm bé vào wc, còn mình chờ bé trong toilet.