Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 413 :

Ngày đăng: 12:12 30/04/20


“Sao lại tức giận như vậy?” Cảnh Dự cũng hiểu rõ Dư Trạch Nam. Bình thường cô cũng ít thấy dáng vẻ này của anh ta.



“Anh ta đâu?” Anh ta cố gắng nén tức giận, hỏi nhưng chẳng khác nào đang nghiến răng nghiến lợi.



“Anh ấy đang ở trên lầu họp với những người khác. Nhưng mà...”



Cô còn chưa nói hết, Dư Trạch Nam đã chạy lên lầu. Cảnh Dự thấy vậy thì tiến lên một bước: “Trạch Nam, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, em đừng quá xúc động!”



“Chị dâu, chuyện của hai người tụi em, chị đừng xen vào thì hơn!” Dư Trạch Nam nghiêng người tránh Cảnh Dự, đi vọt vào phòng làm việc nhưng đang bị trợ lý của Dư Trạch Nghiêu là Trang Nghiêm chặn lại.



“Nhị thiếu gia, hiện giờ cậu không thể vào trong. Phó Tổng thống đang họp!”



“Cút ngay!” Dư Trạch Nam trợn mắt nhìn anh ta.



Vẻ mặt Trang Nghiêm vẫn bình tĩnh, chắn trước cửa. Dư Trạch Nam đang tức giận, cũng mặc kệ là có hậu quả gì, đá văng cánh cửa ra. Trang Nghiêm không ngờ Nhị thiếu gia lại tức giận như vậy, hơi sợ hãi một chút rồi mới nhớ ra phải cản anh ta.



“Trang Nghiêm, anh buông tay ra!” Dư Trạch Nam tức giận, gân xanh đã nổi lên.



Anh ta dù có ồn ào như thế nào nhưng bản lĩnh không thể nào so với Trang Nghiêm được. Hai người đánh vài cái thì anh ta đã bị Trang Nghiêm giữ lại. Dư Trạch Nam uốn éo giãy dụa, nghiến răng nói: “Anh buông tay ra cho tôi! Không lát nữa tôi sẽ đánh vỡ đầu anh đó!”



“Trang Nghiêm, cậu thả nó ra, để xem nó làm được gì!” Giọng nói của Dư Trạch Nghiêu vang lên.



Anh ta mặc một bộ vest màu xanh, sắc mặt lạnh lẽo. Cuộc họp đang diễn ra ổn thỏa lại bị ầm ĩ như vậy, dĩ nhiên sắc mặt anh ta không thể tốt rồi.



Trang Nghiêm thả Nhị thiếu gia ra.
Di động của Hạ Thiên Tinh không ngừng vang lên.



Cô ngồi ở ghế lái, vội vàng trở về phủ Tổng thống. Gọi vào số cá nhân của anh nhưng chuông kêu vài lần cũng không có ai nghe.



Cô có chút mệt mỏi tựa người vào cửa sổ xe, sợ hãi nhìn bầu trời mùa đông chỉ cảm thấy ánh mắt ê ẩm.



Tính cách anh như thế nào, cô hiểu rõ nhất.



Anh nhất định sẽ để ý những bức ảnh này, nhất định rất tức giận. 



Có lẽ, anh thậm chí không muốn nghe cô giải thích.



Hạ Thiên Tinh vừa cảm thấy hốt hoảng, bất an trong lòng. Cô lấy di động ra, định gọi cho anh thêm lần nữa, nhưng đột nhiên di động của cô lại vang lên. 



Cô còn tưởng rằng là điện thoại của bên truyền thông, theo bản năng cô muốn ngắt di động. Nhưng nhìn thấy lại là nam chính trong vụ này – Dư Trạch Nam.



Cô định tắt máy nhưng cuối cùng vẫn không đè nén nổi sự tức giận trong lòng mà nhận điện thoại, điện thoại vừa kết nối cô đã mắng phủ đầu: “Dư Trạch Nam, anh là tên khốn nạn, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”



“Không phải, không phải tôi làm mà!” Dư Trạch Nam vội vàng giải thích. Cũng khó trách cô sẽ hiểu lầm, ngay cả bản thân anh ta còn cảm thấy việc này rất giống với việc anh trai anh ta làm.



“Đúng vậy, không phải anh làm nhưng anh trai anh làm. Đêm hôm đó, tôi đang đứng trên quảng trường, tại sao lại trùng hợp gặp anh như vậy chứ? Chúng ta thật có chuyện đó, đúng không?”



Trong lòng đau khổ, không có chỗ nào có thể xả. Dư Trạch Nam lại đâm đầu vào miệng núi lửa. Hạ Thiên Tinh vừa nói, mắt đã nhòa lệ. Cô đột nhiên không nói được cái gì, chỉ úp mặt vào lòng bàn tay, tóc tán loạn, trông cực kỳ chật vật.