Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 415 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Bạch Dạ Kình là người không có kiên nhẫn chút nào, anh vuốt ve cái ly, ngước mắt lên: “Câm à?”



Lãnh Phi không dám: “Hình vừa xuất hiện, chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận. Hoàn toàn không có dấu vết đã xử lý!”



“Ầm!” Một tiếng vang lớn. Bạch Dạ Kình nặng nề ném ly nước về phái ti vi. Trên màn hình vương mấy giọt nước, lóe lên vài cái rồi tối om. Ở chính giữa màn hình bị vỡ một lỗ, ở trên mặt đất đầy mảnh ly vỡ.



Lãnh Phi và Thụy Cương không ai dám mở miệng.



Không khí trong phòng làm việc đóng băng lạnh lẽo, giống như đóng băng vậy khiến người ta lạnh lẽo không thôi.



Lúc này, di động cá nhân vang lên. Anh lấy ra, màn hình lóe lên cái tên hai chữ Thiên Tinh.



Sắc mặt anh trầm xuống, bàn tay nắm chặt điện thoại, cánh tay gân xanh nổi lên.



Cuối cùng, anh vứt di động sang một bên, không nghe nữa. Chẳng qua chỉ trầm giọng nói: “Để người vào dọn dẹp đi!”



“Vâng!”



Lãnh Phi đáp một tiếng, liếc nhìn Thụy Cương còn đang ngẩn người. Hai người không ở đó nữa mà vội vàng lui ra ngoài.



Ở cửa tập trung rất nhiều người. Cửa vừa mở ra, mọi người vội tản đi.



“Kêu người vào dọn dẹp một chút!” Lãnh Phi nói với trợ lý.



Trợ lý sợ hãi, nhìn anh ta một cái, nói: “Ngài Tổng thống vẫn khỏe chứ?”



“Nếu cô có mũ bảo hiểm thì mang vào đi!”



Trợ lý sợ quá sắp khóc.



Cô ta sửa sang lai quần áo và tóc tai, hít sâu một hơi, thầm tự cổ vũ bản thân. Một lúc lâu sau, có chút chí, oán trách nói: “Cũng tại Hạ tiểu thư không biết phải trái gì. Chúng ta đối xử với cô ta tốt như ậy, cô ta lại còn không biết thỏa mãn gì. Đúng là tức chết tôi rồi.”



“Nói cái gì vậy hả?” Lãnh Phi hừ một tiếng.



Trợ lý thì thầm, giọng nói không lớn nhưng bị Lãnh Phi trừng mắt, quay mặt đi. Nhưng trong lòng vẫn cực kỳ bất mãn.



Bên trong phòng làm việc.



Bạch Dạ Kình ngả người vào ghế giám đống, anh đưa lưng về phái cửa, nhìn ra ngoài, ánh mắt cực kỳ ảm đạm. Đầu ngón tay vẫn đang đốt thuốc, trong căn phòng đầy mùi khói thuốc.




Khuôn mặt anh tuấn bị khói mù bao phủ.



Thư ký nhìn thấy bóng dáng anh, nhiều lần muốn mở miệng nói những gì. Nhưng cuối cùng lại không nói gì. Thời điểm này, ai cũng không thể mở miệng an ủi. Đàn bà của mình lại ra ngoài tằng tịu với người đàn ông khác, người đàn ông nào chịu được.



Hạ Thiên Tinh mất mát nhìn di động. Lần thứ tư rồi mà không có người nhận.



Cô cũng không dám gọi lại nữa.



Vừa đi du lịch từ nước ngoài về, anh nhất định rất bận.



Cô thở dài một tiếng, ngồi trong phòng một lúc, trong lòng rối bời, không biết làm sao. Những bức ảnh này khiến dân chúng phản ứng rất mãnh liệt.



Ngày mai, bọn họ sẽ đến cục dân chính rồi, anh còn tin tưởng cô sao? 



Cô ngồi trên ghế salon, mở ti vi, chỉ tùy tiện chọn một kênh cũng vẫn đang nói về tin tức của hai bọn họ. Cái tin tức này, là phỏng vấn ở ngoài.



Nhà báo: “Hôm nay cô đã xem ảnh không?”



Người đi đường A: “Anh nói đến bức ảnh về vị hôn thê của Tổng thống đúng không?”



Nhà báo: “Cô có ý kiến gì hay không?”



Người đi đường A: “Đơn giản mà. Người đàn ông nào mà lấy loại đàn bà như vậy chứng tỏ ánh mắt rất kém. Thứ người như vậy không thể làm Tổng thống của quốc gia chúng ta được. Cho nên, nếu như có bất kỳ hoạt động phản đối tôi nhất định sẽ tham gia!”



Người đi đường B chen vào: “Đúng, tôi cũng muốn nói, tôi cung sẽ tham gia!”



Nhà báo: “Nhưng mà Tổng thống chọn vợ là chuyện riêng của ngài ấy. Theo lý mà nói thì chúng ta không thể can thiệp!”



Người đi đường A: “Như vậy, sau này chuyện bầu cử tổng thống cũng là quyền lợi cá nhân của chúng tôi. Hơn nữa, nhân phẩm của Đệ Nhất phu nhân kinh khủng như vậy thì chính là bi kịch của đất nước chúng ta. Chúng ta không thể phá hủy hình tượng của đất nước được. Nói không chừng, giới trẻ còn học tập cô ta đó. Cho nên, sao có thể nói đó là chuyện cá nhân của ngài ấy được?”



Hình ảnh lại lóe lên, người dẫn chương trình còn nói gì đó, Hạ Thiên Tinh cũng nghe không vào nữa. Cô hít sâu một hơi, tắt ti vi, chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng.



Nhưng mà, trong căn phòng rất ấm áp.



Ngẩn người một hồi, di động của cô đột nhiên vang lên. 



Vốn tưởng là anh, cô vội vàng lấy di động. Cô muốn giải thích với anh, cho dù cả thế giới này hiểu lầm cô, cô chỉ hi vọng anh không hiểu lầm cô là tốt rồi.



Nhưng mà nhìn thấy dãy số trên màn hình, trái tim cô trầm xuống.
Nhưng mà nhìn thấy dãy số trên màn hình, trái tim cô trầm xuống.



Người gọi tới là lão phu nhân.



Có vẻ lão phu nhân cũng xem được những bức ảnh kia rồi.



Cô suy nghĩ một chút, nhận điện thoại, cố gắng điều chỉnh hơi thở.



“Lão phu nhân!”



“Thiên Tinh, chúng ta gặp mặt đi!”



Hạ Thiên Tinh khẽ ‘Vâng’ một tiếng, lão phu nhân nói: “Con bảo người đưa tới Thập An Công Quán đi!”



Cô mặc áo khoác dài nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Quàng thêm cho mình một chiếc khăn, cô mới đi ra ngoài.



Ở trên cầu thang, cô nghe thấy người giúp việc đang thấp giọng nghị luận.



“Lần này Hạ tiểu thư thật quá đáng!”



“Da mặt cũng thật dày, lại dám tới đây. Không sợ ngài Tổng thống đuổi cô ta ra cửa à?”



“Xem ra cô ta cậy mình có tiểu thiếu gia!”



“Nói vậy hứ, chưa chắc tiểu thiếu gia là con của ngài Tổng thống đâu. Cô ta quá đáng như vậy, thật không biết xấu hổ. Ở trên mạng mắng cô ta như thế cũng đáng mà!”



“Suỵt!”



Có người nhìn thấy Hạ Thiên Tinh trên cầu thang, khẽ thúc cùi chỏ vào người bên cạnh.



“Suỵt cái gì chứ? Ngay cả Hạ tiểu thư đứng bên cạnh tôi cũng dám nói. Cô ta tự làm tự chịu thôi. Đáng đời mà! Á. Hạ tiểu thư!”



Sắc mặt Hạ Thiên Tinh hơi tái nhợt.



Cô mặc quần áo rất dày nhưng nhìn vẫn rất mỏng manh.



“Hạ tiểu thư, thật xin lỗi! Chúng tôi...”



Sắc mặt Hạ Thiên Tinh lạnh nhạt, cô không muốn bọn họ nói nữa, chỉ ngắt lời: “Kêu lái xe tới đi!”



“Vâng!”



Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng chạy đi. Trong lòng Hạ Thiên Tinh nặng nề, trái tim như bị tảng đá đè nặng. Cô đi ra ngoài, gió lạnh thổi khiến mắt cô đau nhói.



Lần này khi tới Thập An Công Quán, cô được mời vào phòng riêng.



Lão phu nhân và Bạch lão gia cũng ngồi đây. Sắc mặt hai người họ rất khó coi. Hạ Thiên Tinh vừa vào, chỉ cảm thấy như bước vào phòng thẩm vấn.



“Lão tiên sinh, phu nhân!” Cô hơi cúi người chào hỏi.



Ông cụ xụ mặt xuống, tay siết chặt để trên bàn.