Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 422 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Lúc Hạ Thiên Tinh đi theo sau, anh đã vào phòng ngủ.



Cửa phòng không có đóng, cô vội vàng đuổi theo. Chăn anh vừa khoác trên người lúc này đã bị anh ném lên sofa bên cạnh.



Không có ai ở trong phòng ngủ. Ước chừng đang ở trong phòng thay quần áo.



Cô ngồi trên sofa, xếp chăn. Hôm nay ngâm nước nên bị cảm. Lúc này mặc dù không còn buồn ngủ nhưng người vẫn vô tri vô giác, mơ màng trầm trầm.



Vừa rồi bị anh trả thù ngược đãi, chân còn đau. Nhớ đến dáng vẻ hung ác của anh, cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác đó, giống như anh phải xét cô thành từng mảnh vậy.



Anh...



Ở trong mắt anh, thật sự cho là cô và Dư Trạch Nam ở cạnh nhau sao? Cô thật sự là người làm loạn đó sao?



Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi có chút khổ sở, có chút thất vọng.



Giữa bọn họ, đi đến bước này, tín nhiệm nhau, dường như còn thiếu. Nhưng đứng ở lập trường khác mà nói, cô bị tung hình như vậy, hẳn đã làm cho anh thất vọng khó vượt qua.



Hoặc là tức giận.



Cô đang suy nghĩ lung tung, Bạch Dạ Kình từ phòng thay quần áo đi ra, mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt. Ánh mắt sâu kín nhìn cô, vẻ mặt mát lạnh không có nhiệt độ.



Cô giương mắt nhìn anh, đặt chăn xuống, từ trên sofa đứng lên.



Bạch Dạ Kình ngồi xuống giường, cầm máy sấy tóc thổi tóc. Cô đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, anh cũng không đưa mắt nhìn cô một lần, chỉ mặc cô đứng như vậy.



Mấy phút sau.



Không nhịn được nữa.



Anh trừng cô, tầm mắt lướt qua chân nhỏ trắng như tuyết giẫm trên thảm, nhíu mày: “Muốn bị phạt đứng, cũng may dép vào đi.”



Trong giọng nói có mấy phần trách mắng.
Trong lòng Bạch Dạ Kình vẫn rất tức giận. Cho dù không làm gì, nhưng những tấm hình mập mờ kia có phải quá chói mắt rồi hay không, giống như nghẹn ở cổ họng vậy.



Anh tức giận cởi quần áo trên người cô, tựa như chỉ có thể hết lần này đến lần khác chiếm cô làm của riêng, lửa giận trong lòng anh mới có thể lắng xuống chốc lát.



“Đừng.” Hạ Thiên Tinh cản anh.



“Lấy tay ra.”



“Không muốn.” Cô lắc đầu, mi tâm khổ sở nhíu lại: “Vừa rồi anh làm em đau.”



Bạch Dạ Kình khẽ run.



Một câu nói kia của cô, giống như một thùng nước dội xuống đầu, khiến anh lập tức tỉnh táo rất nhiều. Lý trí trở lại, ghen tỵ cũng tạm thời bị đè xuống.



Hai người bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu, cũng không có ai mở miệng nói chuyện. Lông mi cô run rẩy, vì khẩn trương mà hai chân vẫn cứng đờ.



Một lúc lâu.



“Cởi quần ra.” Anh mở miệng trước, giọng ra lệnh.



Hạ Thiên Tinh không động, ánh mắt lóe lên.



Bạch Dạ Kình không kiên nhẫn, tự mình động thủ đi cởi ngay. Lúc này cô cũng hơi mất hứng, khổ sở đẩy tay anh: “Thật sự rất đau, em không muốn làm.”



“Đau cũng không được lộn xộn, nằm yên cho anh.” Tay anh kéo quần cô xuống.



“Sao anh đáng ghét như vậy!” Cô giận đến chảy nước mắt. Cảm giác đau đớn đó, không phải đùa giỡn với anh. Dù là cô có lỗi trước, anh cũng không nên mặc kệ ý nguyện của cô như vậy.



Cảm giác bị anh cưỡng bức, thật sự rất tệ hại.



Nhưng lời cự tuyệt của cô đối với anh mà nói, đơn giản như con kiến đối với con voi. Anh chẳng những không bị lung lay, một tay còn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu.