Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 424 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Cô và anh là khác nhau, cô và Đại Bảo sống cuộc sống rất đơn giản, sống trong thế giới nhỏ bé của mình, cho dù không sống cuộc sống giàu có nhưng cô vẫn cực kì thỏa mãn.



Cô chưa bao giờ tiếp xúc với chính trị, không hiểu cái gì là phong vân biến hóa, không cách nào đề phòng từng đợt tính kế.



Cô không phải như chị Túc Diệp có thân thủ tốt, thông mình, lanh lợi, năng lực giỏi giang.



Cô là một người bình thường không thể bình thường hơn nên cũng có lòng tham riêng của cô. Mà anh, có lẽ là một phiền toái.



Nghĩ như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không tự giác lộ ra sự chua xót.



Bạch Dạ Kình không tự giác nắm chặt tay cô: “Có phải danh hiệu đệ nhất phu nhân đối với em không có một chút hiếm lạ hay không”



“Đệ nhất phu nhân sao?” cô thì thào bốn chữ này.



Sau đó gật đầu.



Hấp dẫn hơn là danh hiệu Bạch phu nhân, còn cái gì mà đệ nhất phu nhân, cái gì mà quốc mẫu nước S, đối với cô mà nói là áp lực là trói buộc.



Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, chỉ ngồi yên trên giường, nhìn cô ngủ không một chút bình an, gương mặt anh đăm chiêu.



Đợi cô hết sốt anh mới từ trong phòng đi ra ngoài.



Bóng đêm thâm trầm.



Anh đứng trước cửa sổ phòng ngủ chính, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng đêm đen kịt, cầm điện thoại nhắn tin cho Lãnh Phi.



Hành trình đến cục dân chính tạm thời hủy bỏ.



Hôm sau.



Lúc Hạ Tình Thần tỉnh lại thì đã hơn 9h.



Cả người chua xót đau đớn giống như ngâm trong hồ nước nóng, mềm nhũn cả người, toàn thân đầy mồ hôi.



Cô sờ trán, đã hết sốt rồi.



Thở nhẹ ra.
Lão gia tử mặt không đổi sắc: “Nhưng trên đời này không phải ai thích cũng sẽ được.”



Hạ Đại Bạch nhìn chằm chằm lão gia tử hồi lâu, miệng nhỏ vểnh lên như muốn khóc, nhưng mà lại quật cường không khóc, chỉ đột nhiên xoay người chạy lên lầu.



“Ôi chao cháu làm cái gì vậy?”



Lão gia tử vội hỏi.



“Nhất định là khó chịu rồi.” trong lòng lão phu nhân sốt ruột, nhanh chóng đứng lên muốn đuổi theo.



Nhưng mà vừa mới lên nửa cầu thang thì Hạ Đại Bạch đã đi xuống, trong ngực ôm lấy tảng đá lấy ra từ trong thư phòng.



Tảng đá kia là đồ chơi mà lần trước trường học tổ chức đi dạo ở ngoại thành bé nhặt được ở trên núi, hình dạng như quả đào thọ xem như đặc biệt may mắn.



Cất vào balo ôm cả đường đi, lúc về mang trên lưng mệt đến thở dốc, tấm lưng nhỏ bé đứng không nổi rồi. Đêm đó bảo lái xe đưa bé qua, tặng vật quý cho ông nội của bé.



Lúc lão gia tử nhìn thấy liền cười toe toét, nằm mơ còn muốn cười. Chừng một tháng gặp ai cũng khoe cháu mình, khoe hòn đá bảo bối, cuối cùng mấy bạn già của ông đều cảm thấy phiền, hận không thể thấy ông liền trốn.



Cục đá đó hiện tại trở thành bảo bối của ông, mỗi ngày đều mang ra lau bui, không cho người hầu làm mà tự tay làm.



Cho nên lúc nhìn thấy Hạ Đại Bạch ôm hòn đá xuống, trái tim ông treo cao rồi.



“Đại Bạch, cháu làm gì vậy?”



“Ông nội không thích Đại Bảo, hòn đá này cháu muốn thu hồi đưa cho ông hai.”



Ôi này.



Vừa nghe muốn tặng cho người khác, lồng ngực lão gia tử phát đau.



“Cháu trả đây cho ông nội, cháu đã tặng nó đi rồi sao còn tùy tiện mang đi cho người khác.”



“Hiện tại cháu đã hối hận rồi.”



‘Hối hận cũng không được.” lão gia tử trừng mắt dựng râu: “Tặng cho ông nội thì là của ông nội. Ông nói không thể tặng cho người khác thì không thể.”