Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 438 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


Hạ Thiên Tinh cảm thấy chóp mũi ê ẩm, cô lắc đầu, đặt cái ghế lên trên ghế salon: “Anh cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, em đi mở nước cho anh, khi nào được thì em sẽ gọi anh. Tắm xong sẽ thấy thoải mái hơn.”



Bạch Dạ Kình chỉ ừ bằng mũi.



Cô vào phòng tắm mở nước, kiểm tra xong nhiệt độ của nước rồi mới ra ngoài. Bạch Dạ Kình nghe thấy tiếng bước chân, hơi hé mắt ra, vỗ vào vị trí bên cạnh.



Cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh nằm xuống rồi gối đầu lên hai chân của cô.



“Anh ăn cơm tối chưa?”Cô nhẹ giọng hỏi. Giọng dịu dàng mềm mại. Ngón tay chuyển qua giúp anh xoa bóp trên huyệt thái dương.



Lúc này, dây thần kinh mệt mỏi của Bạch Dạ Kình đã trở nên thư giãn hơn, anh hưởng thụ khoảng khắc dịu dàng này, cảm thấy rất là thoải mái. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Anh mới chỉ tùy tiện ăn mấy miếng, lúc đó mệt mỏi nên không có khẩu vị gì cả.”



“Để lát nữa em nấu thêm mì sợi cho anh ăn.”



“Không cần phiền vậy đâu, cũng đã trễ rồi.”Anh nắm tay cô.



“Có phải là buổi trưa anh cũng không nghỉ ngơi hay không?”cô đau lòng vuốt ve vết thâm dưới vành mắt của anh. Mấy ngày nay, anh ngủ không được mấy giờ.



Nhưng anh chỉ hời hợt nói: “Anh không buồn ngủ, cũng không có thời gian.”



Hạ Thiên Tinh khẽ thở dài, bình tĩnh cúi đầu nhìn anh, rồi im lặng một lúc lâu. Bạch Dạ Kình mở mắt ra, khẽ nghịch đuôi tóc đang xõa xuống của cô, thăm dò nhìn cô: “Em có tâm sự gì à?”



“Thật ra thì cũng không phải là tâm sự, chỉ vì nhìn thấy anh quá mệt mỏi, mà em cảm thấy có chút ích kỷ, nhưng có lẽ em không nên nói ra những lời ấy.”



Bạch Dạ Kình ngồi thẳng người dậy, hai chân vắt chéo, một cánh tay dang ra tựa vào sau lưng cô: “Bây giờ em nói đi, anh nghe.”



“...” cô hơi chần chờ, rồi mở miệng: “Thật ra thì, hôm nay Lãnh Phi đã tới tìm em.”



Anh cau mày: “Nhiều chuyện.”




Bây giờ cô còn chưa tỉnh táo lại, nếu như lúc này anh thừa dịp làm tiếp, thì nhất định cô sẽ rất mệt mỏi.



Bạch Dạ Kình đặt cô lên trên giường, đi lấy máy sấy tóc. Cô nhân cơ hội vội vàng mặc áo choàng tắm vào, khi cơn bão tình thối lui, thì Thiên Tinh của cô cũng đã tốt hơn, liền nửa quỳ ở trên giường sấy tóc giúp anh.



“Lãnh Phi nói với em về tình hình trong nước hiện nay, em biết, bây giờ quốc gia vẫn còn rất cần anh.”



“Em muốn anh tiếp tục làm Tổng thống?”bàn tay của Bạch Dạ Kình đặt trên mông của cô, ôm lấy cô.



“Muốn, bởi vì em không muốn dân chúng thất vọng; nhưng mà, khi nhìn anh khổ cực như vậy, em lại cũng không muốn. Em hy vọng anh có thể nhàn nhã hơn.”



“Sao cho tới bây giờ em vẫn không tự cân nhắc cho mình?” Bạch Dạ Kình ngẩng đầu nhìn cô: “Anh ngồi ở vị trí Tổng thống này một ngày, thì có lẽ, lại một ngày không thể kết hôn với anh. Anh là Tổng thống, cũng không thể bỏ qua ý kiến của người dân.”



Cô tắt máy sấy tóc đi.



Cúi đầu nhìn anh.



“Vậy nếu như bây giờ chúng ta không kết hôn, thì đột nhiên có một ngày anh sẽ thay đổi chủ ý sao?”



Anh nhíu mày: “Nói không chừng.”



“...” Hạ Thiên Tinh tức giận trừng anh, ném máy sấy tóc đi. Cô xoay người không để ý đến anh nữa, lại bị anh chặn ngang ôm qua. Cô cắn vào tay anh: “May mà bây giờ em còn chưa gả cho anh, kết hôn rồi thì thế nào, nói không chừng ngày nào đó anh cũng sẽ ngoại tình.”



Bạch Dạ Kình véo má của cô: “Vậy thì sớm kết hôn đi, em đỡ phải lo lắng đến việc anh ra ngoài làm loạn, cũng không cần phải bận tâm nữa. Tuy Lãnh Phi đánh giá thấp năng lực của Dư Trạch Nghiêu, nhưng anh lại có lòng tin với anh ta.”



Hạ Thiên Tinh cũng không lộn xộn, nghiêm mặt nói: “Anh sẽ thật sự không hối hận sao?”



Ánh mắt của anh sâu hơn, sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô. Khoảng cách gần như vậy, Hạ Thiên Tinh nhìn thấy rõ ràng, trong mắt của anh, tất cả đều là bóng dáng của cô. Cô nghĩ, cho dù anh không trả lời, thì cô cũng biết đáp án