Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 442 :
Ngày đăng: 12:13 30/04/20
“Chuyện liên quan đến thân thế, em không nghĩ tới là Lan Chiến tiết lộ cho giới truyền thông.” Hạ Thiên Tinh như nhớ tới cái gì đó, cô lo lắng nhìn anh: “Anh đột nhiên xin từ chức như vậy, em lo là ông ta sẽ gây bất lợi cho anh.”
Bạch Dạ Kình vòng tay ra sau đầu, ánh mắt sâu hơn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Anh hiểu rõ tâm tư của Lan Chiến.
Tuy nhiên, không thể để cho ông ta giữ cái ghế chủ tịch thượng viện này được. Cho dù mình tại vị, thì sớm muộn gì cũng phải nhổ ngọn cỏ này đi. Ông ta đã ngấm ngầm làm những chuyện kia sau lưng anh, vì nể mặt nên anh chưa bao giờ vạch rõ, nhưng mà, trong lòng anh rất rõ ràng.
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Em không cần phải lo lắng, anh sẽ xử lý tốt những chuyện này.”
Hạ Thiên Tinh không tự chủ được lại nhớ tới giấc mộng mấy ngày trước của mình, trong lòng vô hình có chút bối rối. Cô vô thức nắm tay anh chặt hơn, ngẩng đầu nhìn anh: “Cho dù như thế nào, anh cũng phải cẩn thận. Đáp ứng em.”
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình thâm thúy hơn, anh rũ mắt xuống, hôn lên trán cô để trấn an. Rồi sau đó, mơn trớn bên môi của cô.
Đêm khuya.
Sau khi Lan Chiến đi ra từ phòng của phu nhân Lan Đình, thì vẫn luôn trầm mặc.
Vân Tưởng nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, rốt cuộc cũng không nhịn được: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của chị, sao ông có thể để chuyện này lộ ra ngoài, mặc dù Tổng thống tiên sinh và Thiên Tinh không cùng huyết thống, nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh em họ, nói ra thì cũng không dễ nghe gì. Nếu như cậu ấy không chủ động xin từ chức, thì không biết tin tức ngày mai sẽ bị viết thành thế nào, ông không muốn để ngài ấy ngồi vững vị trí này sao?”
“Bà thì biết cái gì?” Ông ta vừa mới bị Lan Đình dạy dỗ cho một trận, ngực vốn đang rất khó chịu. Bây giờ lại bị lải nhải, sắc mặt liền trở nên khó coi. Mặc quần áo ngủ nằm ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại. Một lúc lâu, ông ta mới lại mở miệng lần nữa: “Nếu như cậu ta đã quyết tâm xin từ chức, vậy thì tôi sẽ khiến cho cậu ta không thể ngồi vững vị trí này, không từ chức thì không thể.”
Lan Chiến kéo cửa ra, mở miệng hỏi: “Có phải là tiểu thư đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Tiểu Mộng cũng không biết.” Tiểu Mộng vừa nói lại khóc: “Trước đấy, tôi đưa cơm tối vào cho tiểu thư, tiểu thư nói muốn tắm, Tôi xả nước cho tiểu thư rồi đi ra. Sau đó, tôi muốn đi vào thu dọn bát đĩa, nhưng mà, gõ cửa thế nào cũng không nghe thấy có tiếng đáp lại. Tôi sốt ruột đứng chờ ở ngoài, đứng hẳn hai giờ, mà cũng không nghe thấy âm thanh của tiểu thư. Tô lo, tôi rất lo...”
Sau lời, người giúp việc không dám nói nữa.
Lan Chiến cũng nghe không nổi nữa, ông đẩy người giúp việc ra, nhấc chân bước vội về phía phòng của con gái.
“Diệp Diệp” Cả người Vân Tưởng như dán ở trên cửa, dùng sức gõ cửa. Lúc mở miệng, giọng nói cũng đã run lẩy bẩy.”Diệp Diệp, con mở cửa ra, con đừng dọa mẹ...”
“Diệp Diệp.” Lan Chiến vung mạnh quả đấm, đấm vào cửa. Ông cứ thế đấm vào cửa, một lần lại một lần. Đấm đến mấy cái, mà không nghe được động tĩnh gì, ông cao giọng nói: “Lan Diệp, con mở cửa ra cho ba, nếu không, chờ đến khi ba vào, thì con chết với ba.”
Vân Tưởng nghe xong lời này, đỏ cả mắt, tức giận vỗ vào chống: “Ông nói vớ vẩn gì đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tôi xem ông có đau lòng đến chết không? “
Trong lòng Lan Chiến cũng đang cuống cuồng. Đứa con gái Lan diệp này là khúc thịt trong lòng ông, so với tất cả mọi thứ còn quý giá hơn. Trước mắt ông cũng chỉ có thể miễn cưỡng trấn định. Ông quay đầu quát lên với người giúp việc: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi tìm chìa khóa tới đây. “
“Nhưng mà, cửa phòng của tiểu thư đã bị khóa trái. Có chìa khóa cũng không mở được.”
Lan Chiến nghe thấy, mi tâm khẽ giật, ông kéo vợ lui về phía sau, rồi tung một cước vào cửa.