Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 444 :
Ngày đăng: 12:13 30/04/20
Gió lạnh thổi qua.
Bạch Túc Diệp đứng ở bên cạnh xe, Dạ Kiêu từ bên kia nặng nề bước tới.
Đợi khi Dạ Kiêu đến gần, Bạch Túc Diệp mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi đi lên trước đây.”
“Tôi chờ em ở đây.”
Bạch Túc Diệp khẽ run rẩy trong giây lát, khoác chặt áo khoác trên người lại, sắc mặt hơi lạnh: “Anh không cần chờ tôi, không phải là Nạp Lan tìm anh cả đêm qua lẫn sáng nay sao, tôi đi trước.”
Dứt lời, không đợi Dạ Kiêu phản ứng gì, cô đã xoay người rời đi.
Trong khoảng khắc xoay người kia, sắc mặt hơi lạnh, đã trở nên phức tạp.
Lần hiệp nghị đó, đã sớm chấm dứt. Vốn là, cô cho rằng quan hệ giữa cô và Dạ Kiêu cũng hoàn toàn chấm dứt. Nhưng mà, tối hôm qua...
Tất cả, đều có chút chệch đường rây.
“Đứng lại” giọng nói của Dạ Kiêu đích vang lên ở sau lưng cô. So với vừa nãy, thì đã lãnh khốc hơn rất nhiều.
Trái tim của Bạch Túc Diệp như xoắc lại, cô chỉ làm như không nghe thấy, không quay đầu lại.
“Tôi nói lại một lần nữa, Bạch Túc Diệp! đừng khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi.” từng câu từng chữ của Dạ Kiêu, đều lộ ra sự lạnh lùng.
Bước chân của cô dừng lại, cô hít thật sâu, nuốt trở về cảm xúc trong đáy lòng. Một lúc sau, cô chậm rãi xoay người lại, tận lực bình tĩnh nhìn Dạ Kiêu: “Dạ Kiêu tiên sinh, không biết là anh có chơi nổi không?”
Chơi.
Vẫn biết rất rõ chuyện tối hôm qua của hai người, chỉ là một lần bất ngờ, nhưng mà, Dạ Kiêu vẫn bị câu nói lạnh nhạt của cô đâm vào trong lòng.
Sắc mặt đã lãnh khốc, lại càng thêm mấy phần lãnh ý.
“Đừng quên hiệp nghị trước kia của chúng ta, một khi đã kết thúc, thì cả hai, đều không dây dưa nữa.” Mỗi một chữ, đều bị nhấn rất nặng nề. Vừa là nhắc nhở anh, nhưng cũng là đang nhắc nhở mình. Cô cố gắng giương môi lên, làm ra vẻ ung dung nói: “Tôi sẽ không dây dưa với anh, tôi tin, chắc chắn anh cũng sẽ không dây dưa với tôi.”
Dạ Kiêu là người kiêu ngạo.
Bức ảnh này...
Là bức ảnh trước kia sao?
Cô hít thật sâu, ngón tay nắm lấy bức ảnh kia, muốn lật ra xem. Nhưng mà, trong giây lát tiếp theo
Cổ tay, bỗng dưng bị nắm lấy.
Lực đạo rất lớn, sức lực kia, giống như là muốn bóp nát xương cổ tay của cô vậy. Cô đau đến nỗi mi tâm nhíu chặt lại, xoay mặt đi.
Dạ Kiêu đã trở lại.
Cả người, muốn có bao nhiêu lạnh lẽo thì có bấy nhiêu. ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm vào cô, giống như là lăng trì cả người cô vậy, anh lạnh lùng hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Bạch Túc Diệp nhìn anh, rồi ánh mắt lại rơi vào trên bức ảnh kia.
Cô đưa tay ra chỗ khác, nhưng mà, Dạ Kiêu đã nhanh chóng lấy bức ảnh đi.
“Dạ Kiêu!” cô gọi anh.
“Xuống xe!” anh nhét bức ảnh vào trong ví tiền, lãnh khốc ra lệnh.
Người thu lệ phí ở bên cạnh, bị cảm giác rét lạnh trên người anh làm cho không dám nhúc nhích. Một lúc lâu sau, mới lại nơm nớp lo sợ tới, nhưng cũng không dám nói chuyện với Dạ Kiêu, chỉ nói với Bạch Túc Diệp đang ở trên xe: “Tiểu thư, tiền đó...”
Lúc này, Bạch Túc Diệp mới nhớ tới chuyện này: “Anh đưa cho anh ta 10 đồng tiền tiền đậu xe.”
Dạ Kiêu ghé mắt liếc nhìn người nọ, ánh mắt kia, lạnh lẽo khiến cho đối phương chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa là không dám nhận tiền.
Anh rút tờ mười Tệ đưa cho đối phương, giây lát tiếp theo, anh kéo Bạch Túc Diệp từ trên xe xuống, ném ví tiền vào trong xe, rồi nặng nề đóng cửa xe lại.
“Ai cho em quyền lục đồ của tôi?” Động tác kéo cô xuống của anh, rất là thô bạo. Giống như là đang kéo một con búp bê không có sự sống vậy.
Bạch Túc Diệp mang giày cao gót, bị kéo mà lảo đảo một bước, may nhờ bám vào thân xe mới vất vả đứng vững.