Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 462 :

Ngày đăng: 12:13 30/04/20


“Ông ta lại tới?” Dư Trạch nghiêu cau mày, anh trầm ngâm rồi nói: “Để ông ta chờ ở tầng dưới.”



“Vâng.” Trang Nghiêm trả lời lại, rồi vội vã đi xuống lầu.



Dư Trạch nghiêu nặng nề bước vào phòng vệ sinh. Cảnh Dự nhớ tới cái gì đó, từ trên giường xuống, đi theo.



“Có chuyện gì?” anh vừa nặn kem đánh răng, vừa hỏi. Cũng không nhìn cô, anh chỉ cúi thấp đầu nhìn kem đánh răng. Anh hiểu rất rõ ràng tính tình của Cảnh Dự, nếu như không có chuyện gì, thì căn bản là cô sẽ không nguyện ý nói nhiều hơn mấy câu với anh. Chứ đừng nói là theo anh vào đây như bây giờ.



“Là chuyện của Trạch Nam.” Cảnh Dự đáp lại anh.



“Cậu ấy nhờ em tới xin tha cho à?”



“Vâng. Anh cũng biết tính tình cậu ấy, không thể ở yên trong nhà được. Bây giờ anh lại bắt cậu ấy đóng cửa trong phòng tự kiểm điểm, cỏ trên người cậu ấy đã mọc dài ra rồi.”



“Mới có dài cả cỏ mà thôi, chờ khi nào nấm trên người của cậu ấy dài ra, thì mới tới phiên em cầu xin tha thứ.”



“...” Cảnh Dự hết ý kiến. Một khi Dư Trạch nghiêu đã quyết định, thì ai cũng không thể nói động. Cô cũng đã nói trước với Dư Trạch Nam là đừng có ôm hy vọng gì rồi. Bây giờ mình cũng chỉ có thể nói lại với cậu ta như vậy.



Dư Trạch nghiêu lấy nước súc miệng, vừa lấy vừa nhìn cô nhiều hơn.



“Từ lúc nào mà em thân với Trạch Nam như vậy?”



“Chúng em vẫn luôn thân như vậy. Người ta rất dễ thân cận, sẽ không làm cho người khác khó chịu, sẽ không tự nhiên bày sắc mặt với em, cũng sẽ không quá nghiêm túc, còn rất hài hước. Sống chung với cậu ấy, rất thoải mái.”



Động tác đánh răng của Dư Trạch nghiêu hơi dừng lại, sắc mặt hơi lạnh.



Nghe cô khen người đàn ông khác, mặc dù là em trai ruột của mình, thì trong lòng anh vẫn cảm thấy tương đối không thoải mái.



Hơn nữa...
“Thua thiệt cho nhà chúng tôi đã có nhiều năm giao tình với nhà bọn họ như vậy, chuyện này xảy ra, cậu ta không đến thăm thì thôi, lại còn...” Lan Chiến nói đến đây, dường như là ý thức được mình đang mất bình tĩnh. Ông liếc nhìn Dư Trạch nghiêu, rồi nói: “Để cho anh phải chê cười rồi.”



“Tôi có thể hiểu được được tâm tình của ông. Không quan trọng.”



“Thật ra thì, lần này tới đây, tôi có chuyện muốn tìm Phó tổng thống anh. Có chuyện, còn hy vọng anh có thể hợp tác với tôi.” cuối cùng thì Lan Chiến cũng nói đến vấn đề chính.



Dư Trạch nghiêu nhướn mày: “Hợp tác? Hợp tác như thế nào?”



Ánh mắt của Lan Chiến sâu hơn, nói: “Đoạn thời gian trước, Dư Nhị thiếu gia và Hạ Thiên Tinh bị tuôn ra loại ảnh như vậy, đến bây giờ chuyện này vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, tôi cũng biết, nó nhất định sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh. Tôi nghĩ, nếu như lần này Dư Nhị thiếu gia có thể đứng ra chịu trách nhiệm với Hạ Thiên Tinh, thay đổi từ kẻ lăng nhăng thành người đàn ông tốt có trách nhiệm, thì tôi nghĩ, điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho hình ảnh của anh.”



Dư Trạch nghiêu hỏi lại Lan Chiến: “Chịu trách nhiệm?”



Ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh vuốt nhẹ mép ly, anh mắt của anh thâm thúy hơn, mang theo từng đợt sóng ngầm âm ỉ: “Tôi không hiểu lắm về lời này của chủ tịch Lan. Bây giờ Hạ tiểu thư là vị hôn thê của Bạch tổng thống, trách nhiệm này, còn cần Trạch nNam nhà chúng tôi đứng ra gánh sao?”



“Phó tổng thống Dư là người thông minh, nhất định là anh hiểu cái trách nhiệm này. Huống chi, không phải anh vẫn luôn hy vọng có thể mượn được thế lực của Lan gia sao, trước mắt, chính là cơ hội tốt nhất.”



Dư Trạch nghiêu dò xét nhìn Lan Chiến, như có điều suy nghĩ. Vẻ mặt kín như bưng kia của anh, khiến cho Lan Chiến không nhìn ra được rốt cuộc thì anh đang suy nghĩ gì.



Là muốn cự tuyệt, hay là phải gật đầu



Khi ông đang cân nhắc, chỉ nghe được tiếng cười nhẹ của Dư Trạch nghiêu: “Nếu như tôi hợp tác với ông, thì tôi sẽ được cái gì tốt?”



“Hạ tiểu thư là con gái của phu nhân Lan Đình. Ngoài việc có thể có được thế lực của Lan gia chúng tôi, thì anh sẽ còn có vũ khí.”



Dư Trạch nghiêu nhướn mày, nghiêm mặt nói: “Vũ khí?”



&