Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 469 :
Ngày đăng: 12:13 30/04/20
“Buồn cười, án này trước kia đã tra rõ ràng, giờ còn tra cái gì!”
“Gần đây mới có người đưa ra chứng cứ mới, đầu mũi tên chĩa thẳng vào Bạch nhị gia. Cho nên...”
Bạch Thanh Nhượng nhướn mày, vẫn khoanh tay sau người, trầm tĩnh không nói gì. Mãi đến khi Lan Đình ở cạnh đó kích động, ông mới trấn an nắm vai bà, thấp giọng nói: “Đừng vội, nếu chuyện đã như vậy phải làm cho rõ ràng đã.”
Lan Đình nắm chặt tay ông không chịu buông: “Tôi có linh cảm không tốt, cứ như lần này đi, không biết khi nào mới...”
Bạch Thanh Nhượng làm sao lại không biết lần này hiển nhiên có người nhắm vào mình: “Tôi không làm gì cả, sớm hay muộn chân tướng cũng sẽ rõ ràng. Bọn họ tra rõ sẽ biết.”
“Bạch nhị gia, mời ngài đi.” Người đàn ông mặc chế phục mở cửa xe, bộ dáng vẫn cung kính.
Lan Đình và Hạ Thiên Tinh đều lo lắng theo sau. Đối phương ngăn lại: “Phu nhân, Hạ tiểu thư, xin đừng làm chúng tôi khó xử. Tất cả mọi người đều chỉ là làm theo luật thôi.”
Lan Đình cau mày, trừng anh ta một cái, cuối cùng chỉ nói: “Chăm sóc ông ấy cho tốt, có chuyện gì tôi hỏi tội mấy người!”
“Đó là đương nhiên. Ngài cứ yên tâm đi.” Tuy trả lời như vậy nhưng rất có lệ. Anh ta dù sao cũng chỉ là nghe người ta mà làm việc thôi.
Bạch Thanh Nhượng bị mang đi.
Vừa mới yên bình đã bị phá vỡ. Trấn nhỏ này chẳng ai còn tâm tình ở đây nữa.
Ba người lập tức lên máy bay bay thẳng về thủ đô.
Dọc theo đường đi, Lan Đình đều u sầu, ngây ngốc nhìn không trung ngoài cửa sổ, Hạ Thiên Tinh trong lòng cũng bối rối không yên, nhưng trước mặt mẹ mình không dám biểu hiện ra, chỉ sợ bà bị cảm xúc của mình ảnh hưởng. Kiên nhẫn trấn an: “Mẹ đừng lo, chờ quay về thủ đô, biết rõ tình huống rồi nói sau.”
Lan Đình thở dài một hơi: “Mẹ chỉ lo thân thể ba con thôi. Ông ấy không khỏe, đợt này đi chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Lan Chiến không né.
Chân chân chính chính trúng một cái tát này, trong thư phòng thanh thúy vang dội.
Trên mặt ông lập tức hiện lên dấu tay đỏ chót, nhìn mà ghê người.
“Dấu tay này là vì người ngoài đấy.” Lan Chiến hạ mắt, ngữ khí lạnh lẽo.
“Nếu...” Lan Đình phu nhân hít một hơi: “Nếu lần này ông ấy có chuyện gì, đừng nói là một cái tát, mười cái tát tôi cũng không để cậu thiếu cái nào đâu!”
Lan Chiến cương mặt, không trả lời bà, chỉ buông bút lông xuống. Lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Chị ra ngoài đi, tôi còn có chuyện, không giữ chị được.”
Lan Đình oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi ra ngoài. Nhưng mới đi hai bước bỗng thấy ngực quặn đau. Trong ngực có một khối khí nén lại không tan được.
“A.” Bà hừ một tiếng, che ngực, gian nan lê từng bước.
Lan Chiến nhìn ra cái gì, nhíu mày, trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn bước tới.
“Có phải khó chịu ở đâu không?”
“Cậu tránh ra!” Lan Đình lạnh lùng nghiêm mặt đẩy hắn ra: “Tôi không cần cậu giả vờ tốt bụng!”
Lan Chiến xiết chặt hai tay. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Ông buông Lan Đình ra, nhưng không ngờ Lan Đình mới ra khỏi cửa, còn chưa đi ra ngoài, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, trước mắt tối sầm, cả người ngất đi.