Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 48 : Cùng hắn bảo trì khoảng cách

Ngày đăng: 12:08 30/04/20


Edit: May22



Bộ dáng này của cô làm tâm niệm anh trong lúc nhất thời đong đưa đến lợi hại. Ánh mắt từ đôi mắt cô đảo qua, rồi sau đó đi xuống, rơi xuống sống mũi đẹp đẽ.



Lại xuống dưới……



Là đôi môi hơi hơi mấp máy, đỏ bừng, ấm áp, mềm mại…… Rơi xuống chỗ đó liền tạm dừng, không dời đi nổi.



Tầm mắt anh lập tức trở nên thâm trầm, đầy nguy hiểm. Hạ Thiên Tinh đối diện với ánh mắt đó, yết hầu căng thẳng, theo bản năng muốn chạy trốn. Chính là, không đợi cô phản ứng lại, nụ hôn bá đạo của người đàn ông đã phủ lên lần nữa.



Tuy rằng đã lần thứ tư bị anh hôn, nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn vô pháp thản nhiên. Hô hấp đều dừng lại, một tay dùng sức đẩy vai anh ra, anh vẫn không chút sứt mẻ. Nụ hôn của anh mang theo tính chiếm hữu đầy bá đạo, làm cô khó có thể chống đỡ.



Hôn hôn, bàn tay anh dần dần không an phận từ trên eo cô dao động hướng lên trên. Tia nguy hiểm kia làm Hạ Thiên Tinh lập tức liền bình tĩnh, con ngươi vốn tan rã mê ly lúc này mới miễn cưỡng có tiêu cự.



Cô lập tức từ trên đùi người đàn ông đứng dậy, che đi một tầng thủy nhuận cùng sương mù trong con ngươi, giống như nai con kinh hoảng nhìn anh.



Bàn tay cô lập tức nắm chặt cổ áo ngủ, cho tới bây giờ, ngón tay vẫn còn phát run. Trên ngực, nhiệt độ từ đầu ngón tay anh cùng sức lực tựa hồ còn đó, thiêu đốt đến mức cô miệng khô lưỡi đắng. …………………………………………………………………………………………



Cuối cùng, cô cơ hồ từ trong phòng anh chạy trối chết. Nói tìm anh đòi tiền, nhưng kết quả, đã sớm đem sự tình vứt tới trên chín tầng mây.



Trở lại phòng, thật lâu sau đó cô đều nhớ rõ lúc cuối cùng đuổi theo, anh ở bên tai cô cắn xuống thật mạnh, nói: “Cách Dư Trạch Nam xa một chút!”



Thanh âm cô phát run: “Vì cái gì?”



Anh thản nhiên đáp đến hợp tình đúng lý: “—— Tôi không thích!”



Người đàn ông này, thật là bá đạo tới cực điểm rồi!



Ánh mắt anh lúc đó, giống như muốn ngay lập tức đem cô thiêu cháy, đốt thành tro tàn vậy.



Hạ Thiên Tinh trong đầu lúc đó một mảnh hỗn độn, căn bản đã vô pháp tự hỏi, cho nên không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, kinh hồn táng đảm đẩy anh ra chạy mất.
uống thuốc không?”



” Con vì cái gì phải uống thuốc?” Hạ Đại Bạch càng nghe càng hồ đồ.



“Con tối hôm qua cảm mạo phát sốt.” Nói tiếp, là Bạch Dạ Kình. Anh thong thả ung dung uống canh, ánh mắt thâm thúy hướng con trai liếc mắt một cái, “Đã quên?”



“A……con nhớ ra rồi…… Đúng vậy, Đại Bảo, con bị cảm. Mẹ cùng ba ba đều không ở nhà, con rất đáng thương nha~” Hạ Đại Bạch nắm chặt cơ hội đưa ra yêu cầu, “Đại Bảo, về sau mẹ đừng rời nhà lâu như vậy, được không?”



Hạ Thiên Tinh đau lòng cho con trai, nó chỉ có một yêu cầu như vậy, cô nơi nào còn có năng lực tự hỏi? Chỉ liên tục gật đầu, cam đoan: ” Được, Đại Bảo đáp ứng con, về sau không như vậy nữa.” Hạ Đại Bạch đắc ý hướng người nào đó bên cạnh nhướn cao mày.



Bạch Dạ Kình tâm tình không tồi, khuôn mặt vốn không cảm xúc, giờ phút này cũng có vài phần cười nhẹ.



……………………



Ăn bữa sáng xong, Hạ Thiên Tinh xách theo túi chuẩn bị ra cửa, đi tới cửa lại liên tục dặn dò quản gia nhớ rõ thời gian chú ý nhiệt độ cơ thể Đại Bạch, ngay cả như vậy cũng thực không yên tâm.



Nhưng công tác dù sao cũng phải đi làm.



“Bảo bối, mẹ đi, hôn cái nào.” Cô hơi hơi ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt con trai. Hạ Đại Bạch nhón mũi chân, ở trên mặt cô hôn một cái. Đột nhiên ôm lấy cổ cô thấp giọng nói: “Đại Bảo, kỳ thật con căn bản không có sinh bệnh……”



“A?”



“Ba ba lừa mẹ, kỳ thật ba chính là muốn mẹ trở về.” Hắn thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến chỉ có hai mẹ con bọn họ có thể nghe được. Tay nhỏ đè ở trên môi Hạ Thiên Tinh “Suỵt! Mẹ không cần cùng tiểu Bạch nói nha, tiểu Bạch sĩ diện như vậy, nếu con chọc vào, ba khẳng định lại muốn uy hiếp con.”



Hạ Thiên Tinh ngẩn ra. Là thật sự sao?



Cũng không đợi hỏi xong con trai, Bạch Dạ Kình vừa lúc ra tới, Hạ Đại Bạch nhanh chóng buông tay Thiên Tinh ra, sau đó lui một bước.



Có lẽ bởi vì chột dạ, thân thể nho nhỏ đứng đến thẳng tắp, lại leng keng hữu lực kêu một tiếng: “Ba ba, gặp lại!” Bạch Dạ Kình liếc cậu một cái, không phát giác cái gì, chỉ hơi hơi gật đầu liền trầm bước đi ra ngoài.