Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 488 :

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Ông ta không vội nhưng Lan Diệp thực sự rất vội rồi.



Không biết vì sao cô ta luôn có dự cảm không lành. Có lẽ giác quan thứ sáu của phụ nữ.



Ở đây một lúc, Dư Trạch Nghiêu chậm rãi đi vào phòng tiệc. Giống như đã hẹn trước, cửa chính lại mở ra, Bạch Dạ Kình được mọi người bảo hộ đi vào trong. Ánh mắt của Lan Diệp và tất cả những người đàn bà khác đều nhìn về phía hai người đàn ông này. Ánh mắt Lan Diệp cuối cùng tập trung trên người Bạch Dạ Kình, thật lâu mới rời đi.



Sắc mặt Bạch Dạ Kình rét lạnh, cả người như phủ một lớp băng khiến ai cũng sợ hãi.



Tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra — Người phụ nữ mà ngài Tổng thống yêu mến nhất, thậm chí là sắp cưới. Vừa bước vào đã bị Dư Nhị thiếu gia đoạt mất. Nếu là người khác cũng không có sắc mặt tốt.



Mọi người rỉ tai nhau bình luận, không chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, rất sợ bỏ lỡ cái gì.



Không thể nghi ngờ, tiếp theo sẽ có một màn kịch hay rồi.



“Ngài Tổng thống, hình như hôm nay tôi không có gửi thiệp mời cho ngài, sao ngài lại tới đây vậy?” Dư Trạch Nghiêu mở miệng, chậm rãi đi về phía Bạch Dạ Kình.



Trạch Nghiêu chưa đến gần Bạch Dạ Kình thì đã mở miệng. Từ đầu đến cuối, thái độ anh ta rất thản nhiên. 



Nếu so sánh, thái độ của Bạch Dạ Kình cực kỳ lạnh lùng, chỉ hơi liếc mắt nhìn anh ta. Ngay khi Dư Trạch Nghiêu muốn chạm vào tay anh, Bạch Dạ Kình rút ra một khẩu súng, đặt lên trán Dư Trạch Nghiêu.



Dư Trạch Nghiêu đã gặp quá nhiều chuyện tương tự. Cho nên, khi gặp chuyện này mặt anh ta không đổi sắc chút nào.



Ngược lại, những khách mời xôn xao cả lên. Có những khách nữ nhát gan, lui dần về phía sau, ôm đầu, trốn trong góc phòng.



Truyền thông vẫn không sợ chết, điên cuồng giơ máy ảnh lên chụp. Đây chính là chuyện hiếm khó ngàn năm có một. Không, phải là trăm năm mới có!




Lan Chiến thống khổ ngã vào vũng máu. Đến giờ, ông ta mới biết...Hóa ra, tất cả mọi thứ này đều là cạm bẫy cả.



Bạch Dạ Kình và Dư Trạch Nghiêu đã thiết kế cái bẫy này cho riêng ông ta!



——



Vân Tưởng té xỉu. Lan Diệp cũng bối rối. Mấy tiếng ‘Pằng pằng —’ giống như bắn vào người cô ta. Khi cô ta hoàn hồn lại, cô ta nhìn chằm chằm Lan Chiến đang hấp hối, ánh mắt dần trống rỗng, không hề có chút huyết sắc nào.



Cô ta không thể ngờ rằng, Bạch Dạ Kình – người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm lại muốn giết ba cô ta.



Cả người cô ta như ngây dại, tóc tai bù xù ngã ngồi dưới đất ngay bên cạnh Vân Tưởng đã bất tỉnh nhân sự. Hai tay cô ta nắm chặt thành quyền, móng tay như muốn đâm vào trong da thịt.



Không biết sau bao lâu, hốc mắt cô ta nhòe lệ. Ánh mắt nhìn hai người đầu sỏ kia, ánh mắt đang si ngốc biến thành hận thù sâu sắc.



Xe cứu thương ‘Ò e í..’ cùng tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Bác sĩ và cảnh sát đồng loạt tiến vào.



“Lan tiên sinh, bây giờ chúng ta dựa vào tội danh ‘Buôn bán vũ khí lâu và tiết lộ bí mật quốc gia’ để bắt giam ông!”



Lan Chiến đang sống dở chết dở bị còng tay để mặc cho cảnh sát kéo đi.



Ngay sau đó, ngoại trừ Lan Chiến còn có mấy chục tên vệ sĩ của ông ta cũng được đến sở cảnh sát để phối hợp điều tra.



Lan Diệp quá hoảng sợ cũng bị bác sĩ đưa lên xe cứu thương vào bệnh viện cùng Vân Tưởng.