Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 492 :
Ngày đăng: 12:14 30/04/20
Cảnh Dự bất đắc dĩ tới cực điểm.
“Cậu đừng gọi bậy.” Cô đi về phía Dư Trạch Nam làm thủ thế nhỏ tiếng: “Đây là bệnh viện, cấm ồn ào. Cậu nhỏ giọng nhỏ tiếng chút.”
“A.” Bị nhắc nhở, Dư Trạch Nam ngoan ngoãn nhỏ giọng xuống.
“Sao cậu lại tới đây?” Cảnh Dự nhíu mày: “Có phải anh cậu trúng đạn không? Giờ anh ấy thế nào rồi? Đã qua nguy hiểm chưa?”
Cảnh Dự hoàn toàn không biết mình liên tục hỏi ba câu sớm đã bán đứng cảm xúc bản thân rồi.
Dư Trạch Nam cười nhìn cô: “Chị dâu, chị có biết bây giờ chị giống gì không?”
“Hả?”
“Giống như cô vợ nhỏ đang lo cho chồng mình ấy. A, em phải quay lại biểu cảm này, lát nữa cho anh hai nhìn, đảm bảo ảnh hết đau “
“Bây giờ cậu vẫn còn tâm tình giỡn với tôi, xem ra anh cậu không có chuyện gì.” Cảnh Dự che di động của anh lại: “Hôm nay không phải cậu đính hôn sao, cậu đi đi, tôi đi, thay quần áo.”
“Đính hôn gì chứ?” Dư Trạch Nam bĩu môi: “Hại em vui mừng một hồi, thật ra anh hai đùa giỡn em ấy, còn kéo Thiên Tinh xuống nước. Cô ấy thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn.”
Cảnh Dự vừa nghe vậy nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Cụ thể là chuyện gì em cũng không biết. Dù sao chính là anh hai và Bạch Dạ Kình bày trận bắt Lan Chiến. Em với Thiên Tinh là hai quân cờ của bọn họ.” Giọng Dư Trạch Nam chua chua.
Vốn đính hôn với Thiên Tinh, anh cũng không phải thật sự không muốn. Giả vờ từ chối nhưng trong lòng vẫn có chút mừng thầm. Cho dù cuối cùng không kết hôn, nhưng mình còn khoái chí một hồi.
Kết quả, ngay lúc anh đang mừng thầm lập tức biến thành bi kịch.
Loại thay đổi mãnh liệt như lòng sông so với mặt biển này khiến anh khó chịu cực kỳ. Hơn nữa, thiếu chút nữa còn khiến Thiên Tinh mất mạng.
Chuyện này, Dư Trạch Nam đương nhiên ghi nợ lên đầu ông anh nhà mình.
Lòng cô lập tức loạn thành một đoàn.
“Cảnh tiểu thư.” Trang Nghiêm đứng dậy chào hỏi cô, sắc mặt nặng nề. Như vậy khiến tim Cảnh Dự càng trầm xuống. Cô liếm liếm môi dưới: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Viên đạn bắn trúng ngực, bác sĩ nói rất nguy hiểm, tình huống còn đợi quan sát.”
Trái tim căng lên, lông mi Cảnh Dự hạ xuống, cúi đầu nhìn người kia, hốc mắt lập tức dâng lên một tầng hơi nước.
Trang Nghiêm nói: “Cảnh tiểu thư, chị ở cùng tiên sinh một lát đi, em ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Được.”
Cảnh Dự lên tiếng, Trang Nghiêm bước đi.
Trong phòng bệnh thực im lặng, cô kéo ghế dựa ngồi bên giường. Cô không rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, rẩt khó chịu, thât áp lực. Nghĩ bây giờ anh còn đang giằng co giữa sống chết, cái mũi ê ẩm, không hiểu sao lại muốn khóc.
Nghĩ như vậy, nước mắt thật sự rơi xuống.
Môi cô giật giật, hít sâu một hơi, nắm chặt tay Dư Trạch Nghiêu, như là sợ anh thật sự ngủ một giấc không tỉnh nữa, nắm rất chặt.
Từng giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay anh.
Đến cuối cùng, cô thậm chí trực tiếp vùi vào bàn tay anh không kiêng nể gì khóc nức nở. Chính mình cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy, nhưng lần đầu tiên trở nên yếu ớt như vậy, nước mắt làm thế nào cũng không dừng lại được. Cô trước kia căn bản không phải như thế.
Sau khi gia đình trải qua đủ loại biến đổi lớn, cô sớm đã không còn nhu nhược như vậy, lại càng không yếu ớt như thế.
“Cảnh Dự...”
Đột nhiên, giọng anh vang lên.