Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 557 :

Ngày đăng: 12:14 30/04/20


Cô khẽ hừ một tiếng, hai tay vòng qua cổ người đàn ông, mở miệng nhiệt tình đáp lại anh.

Bạch Dạ Kình không chịu nổi sự đáp lại của cô, sau một hồi hô hấp đã nặng nề. Ánh mắt cũng trở nên nguy hiểm, bàn tay trực tiếp thăm dò xuống quần cô.

"Đừng." Hạ Thiên Tinh còn lại chút lý trí, nắm tay anh, ngước mắt nhìn anh, trong mắt che một tầng sương mù: "Anh phải đi lập tức, còn làm bậy."

"..." Bạch Dạ Kình thở dài một hơi. Dĩ nhiên không thể muốn cô ngay lúc này, nhưng hết lần này đến lần khác không muốn cứ như vậy mà buông tha cô.

Bàn tay khôn có quần áo gì ngăn trở, nhẹ nhàng dò vào eo cô.

"Có nhớ anh không?" Anh khàn giọng hỏi, ánh mắt nóng bỏng.

Hốc mắt Hạ Thiên Tinh ướt át, nỉ non: “Bây giờ đã bắt đầu nhớ.”



Bạch Dạ Kình hôn sâu lên môi cô một lần nữa. Ừ, nếu có thể, thật muốn cùng dẫn cô lên máy bay. Không biết làm sao, lần này đi nước là vì hành trình đặc biệt đả kích Tống Quốc Nghiêu, nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Huống chi, cô là phụ nữ có thai, ngồi máy bay cũng không an toàn.



Quả thật không thể trì hoãn nữa, Bạch Dạ Kình mới buông Hạ Thiên Tinh ra.



Đến khi thật sự buông ra, quần áo trên người cô xốc xếch, ngay cả môi cũng hơi sưng đỏ.



Bạch Dạ Kình lên lầu lấy hành lý, cô đi theo. Vừa suy nghĩ vừa hỏi: “Rốt cuộc còn quên gì không?”



Bạch Dạ Kình đóng vali, vuốt tóc cô: “Ở nhà chăm sóc mình thật tốt. Không được phép đi đâu, có gì phải tìm Ngô Khung giúp một tay. Điện thoại anh ta sẽ mở máy suốt 24 giờ, lúc nào em gọi cũng được.”



“Biết rồi.” Cô ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay anh, dặn dò như vợ mới cưới: “Anh ở bên ngoài cũng phải chăm sóc mình thật tốt, làm xong sớm về nhà.”



Bạch Dạ Kình gật đầu, lúc này mới xuống lầu. Hạ Thiên Tinh tiễn anh ra cửa.



Hiện tại đã vào xuân, trời quang mây trắng, rất mau ấm lên, buổi sáng cũng không còn lạnh lắm. Hạ Thiên Tinh mở cửa nhìn bên ngoài, đám người Lãnh Phi đã đến, mấy chiếc xe đậu ở đó, Lãnh Phi, Thụy Cương và đoàn người đứng trước xe.



“Thưa ngài.”



“Phu nhân.”



Một đám người đồng loạt chào hỏi bọn họ.



Hạ Thiên Tinh cười híp mắt, mời bọn họ: “Vài ngày nữa, hai anh về nước, đến đây ăn bữa cơm đi. Tôi sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, làm bữa cơm cho hai anh.”




Hạ Thiên Tinh nhìn lại nhìn, càng xác định một chuyện, ừm, con trai bảo bối nhà bọn họ hình như có khuynh hướng yêu sớm.



“Đại Bạch, có phải con thích bạn học kia, chính là lúc họp phụ huynh lần trước phải không? Rất xinh đẹp, rất dễ thương, bảo là muốn con chia nửa ba.”



“Dĩ nhiên không phải. Con không thích cậu ấy.”



Hạ Thiên Tinh bĩu môi: “Bạn học mới?”



“Cũng không phải.”



“Vậy là?”



Hạ Đại Bạch nhận ra mình lỡ lời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.



“Tất cả đều không phải.” Bé lầm bầm, buông cái muỗng xuống: “Con đi ra xem chú Ngô đã đến chưa.”



Hạ Thiên Tinh vui vẻ.



Mới tí xíu mà đã xấu hổ.



Cô thật sự muốn nhìn xem là con gái kiểu nào có thể thu thập con trai hồ đồ này.



Hạ Thiên Tinh rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại.



Mặc dù nhà có nhân viên vệ sinh đến làm theo giờ, nhưng rất nhiều chuyện cô đều tự làm. Bạch Dạ Kình sợ cô quá cực khổ, nên cho người đến chăm lo ăn uống cuộc sống thường ngày của bọn họ, lại bị cô cự tuyệt.



Tự chăm sóc anh, chăm sóc con trai, đối với cô mà nói, thật ra đây là một chuyện rất hạnh phúc.



Ba người ở trong nhà không lớn không nhỏ, thì càng giống một gia đình.