Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 7 : Hạ Tinh Thần lúng túng
Ngày đăng: 12:07 30/04/20
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần không có lựa chọn nào khác, muốn ở gần con trai chỉ có thể ở lại nơi này.
Nhưng mà…
Từ hôm đó, Bạch Dạ Kình như thật sự hoàn toàn biến mất, đến một tháng không hề xuất hiện trong căn nhà lớn. Có đôi khi Hạ Tinh Thần cảm thấy là cô suy nghĩ quá chủ quan về người đàn ông này. Nhưng mà không phải vậy.
Trên tivi luôn có tin tức của anh ta.
Hạ Đại Bạch, người như bé luôn không quan tâm tới tin tức chính trị mà lúc này vừa tới 7h đã ngồi canh giữ trước màn hình tivi không chịu đi đâu hết chỉ vì nhìn người đàn ông xuất hiện trên tivi.
Tin tức phát sóng xong bé mới trở về phòng làm bài tập.
Hạ Tinh Thần biết bé nhớ ba mình.
Cô không nghĩ tới ngày hôm sau cô lại gặp được anh ta ở trong nhà.
Đêm đó là đêm dài yên lặng, Hạ Tinh Thần không ngủ được. Mấy ngày tới Bộ ngoại gia sẽ tiếp đón một chính khách quan trọng, cô không thể không chuẩn bị chút tài liệu nào.
Lúc cô tiến vào thư phòng, tất cả người hầu đều đi ngủ, cả căn lầu không có một tiếng động. Ở lại đây một tháng, thư phòng này cô đã tương đối quen thuộc.
Cuốn sách mà cô muốn ở cách đó vài mét, cô còn có chứng sợ độ cao.
Ảo não. Nhưng mà… khẽ cắn môi, cô vẫn leo lên thang.
Bạch Dạ Kình bận rộn suốt một tháng vừa trở về nhà liền nghe thấy tiếng động trong thư phòng, một người luôn cẩn thận như anh lập tức phản ứng lại.
Đẩy cửa thư phòng ra, vừa ngước mắt liền nhìn thấy cô.
Hiển nhiên là vừa tắm qua, cả người cô mặc váy ngủ lụa màu trắng, mái tóc xoăn xõa xuống đến eo làm cho vóc dáng cô thêm nhỏ bé.
Cả người cô như con gấu Koala bám vào thang, hình như có chút sợ hãi, đôi chân dưới váy ngủ run run. Đầu ngón chân trắng nõn bởi vì khẩn trương mà đỏ ửng, trông lại… đáng yêu.
Cô gái này, hơn nửa đêm còn làm cái gì? Cô có biết bộ dạng này của mình ở trước mặt đàn ông giống như miếng bánh ngọt đang chờ người nếm thử không?
Bạch Dạ Kình không khỏi nhớ tới buổi tối năm năm trước, đôi mắt tối lại, anh đi tới chỗ cô: “Cô đang làm gì?”
Vừa mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh băng, lãnh khốc như trước.
Hạ Tinh Thần đang bám trên bậc thang, vốn đã khẩn trương, hai chân đứng không vững, cuốn sách vừa cầm trong tay, bản thân đang vui vẻ đột nhiên âm thanh bất thình lình làm cô sợ hãi. Mạnh mẽ quay đầu, nháy mắt cả người từ trên bậc thang ngã ra sau, cuốn sách ở trên tay cũng rơi xuống.
Anh không khách khí chọc thủng cô: “Ừ, không nhìn thấy gì lại cứ nhìn chằm chằm không dời mắt.”
“…” Hạ Tinh Thần quẫn bách muốn tìm cái lỗ chui vào, may mà tóc đã bị lấy đi, cô chật vật đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không có liền chạy mất dép.
Mấy cuốn sách trên mặt đất cũng không kịp nhặt lên.
Bạch Dạ Kình nhìn bóng lưng kia, ngồi dậy, một lúc lâu sau vẫn hơi rối loạn.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này thật sự không phải cố ý chứ?
………..
Trở về phòng của mình, Hạ Tinh Thần uống một ngụm nước lớn vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cô vỗ nước lên mặt, gương mặt vẫn đỏ như trái cà chua.
Rõ ràng là… muốn chết!
Lúc nãy cô vừa nhìn chỗ nào của anh ta vậy? Ừ, cho dù… chỗ đó của người đàn ông đúng là cực phẩm, chỗ nào cũng gợi cảm muốn chết, nhưng mà… quá háo sắc rồi.
Không biết trong lòng anh sẽ nghĩ gì về cô!
“Hạ đại bảo, mẹ làm sao vậy? Hơn nửa đêm sao lại đánh mình?” Hạ Đại Bạch bị đánh thức, còn buồn ngủ nửa ngồi dậy nhìn cô.
“Không có việc gì, không có việc gì. Mẹ… ừ, đang dưỡng da.” Hạ Tinh Thần làm bộ vỗ mặt: “Như vậy máu sẽ thông nhanh hơn, trao đổi chất cũng nhanh hơn.”
“À… nhưng mà mặt mẹ đỏ như gan heo… giống như… xấu hổ vậy.”
Quẫn bách.
Đứa con trai này, ánh mắt thật độc.
“Xấu hổ cái gì chứ, con đừng nói lung tunh. Nhanh nằm ngủ đi.” Hạ Tinh Thần lên giường, ôm con vào ngực. Hạ Đại Bạch không thắc mắc gì, chỉ ôm cổ cô, ngoan ngoãn đi ngủ. Một lúc sau còn mơ màng hỏi: “Đại Bảo, có phải ba không cần con nữa hay không?”
Trong lòng Hạ Tinh Thần như bị bóp chặt.
Xem ra ngày mai cô nên tìm cơ hội nói chuyện với người đàn ông kia một chút.