Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 92 : Hấp thụ ánh sáng tình yêu (3)
Ngày đăng: 12:08 30/04/20
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng dáng quật cường kia của nhóc con, hốc mắt có chút cay nồng. Nếu Tống Duy Nhất bước vào nhà này, đến lúc đó thân phận của nhóc sẽ đặc biệt xấu hổ, cô sợ con trai sẽ phải chịu ủy khuất.
“Sao còn chưa đi? Cháu đã nói là mọi người đi đi rồi mà!” Hạ Đại Bạch dựng lỗ tai, không nghe được động tĩnh, liền thoáng xoay đầu nhỏ qua, dùng ánh mắt liếc mắt ra cửa. Chỉ nhìn thấy một đôi chân, nhịn không được lẩm bẩm.
“Muốn ăn chân gà mẹ làm sao không chịu đứng lên đi? Cứ vậy mà ngủ khẳng định là không muốn ăn rồi.” Hạ Thiên Tinh rốt cuộc mở miệng.
Hạ Đại Bạch tưởng mình bị ảo giác, mắt to ngập nước chớp chớp, giây tiếp theo lập tức từ trên sô pha đứng dậy. Nhìn thấy cô ở cửa, miệng nhỏ bẹp một cái liền khóc nức nở: “Đại Bảo!”
Nhóc con như là bị ủy khuất thật lớn, trong lòng Hạ Thiên Tinh đau đến không chịu được, đem đồ ăn bỏ xuống, bế nhóc từ dưới đất lên.
“Có đói bụng không?” Hạ Thiên Tinh hỏi nhóc.
Đầu nhỏ gật như giả tỏi, “Đói, rất là đói.”
“Lần sau không được phép như vậy. Đói phải ăn cơm, bụng đói lả sẽ không lớn lên được.”
“Đều do ba ba quá đáng ghét!” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm. Hạ Thiên Tinh ôm nhóc đi xuống dưới lầu. Ở nhà ăn, quản gia đã sớm bố trí người hầu làm nhiều đồ ăn để chờ. Hạ Đại Bạch muốn ăn chân gà do cô tự mình làm, Hạ Thiên Tinh tự nhiên rất vui vẻ đi làm.
Cô lại lần nữa đi vào phòng bếp ở đây, so sánh với phòng nhỏ cô đang ở bây giờ quả thực là có chút lớn đến khoa trương. Cô mang tạp dề, thuần thục làm chân gà. Hạ Đại Bạch tựa hồ là sợ cô lại đi, vẫn luôn ôm chén nhỏ của nhóc đi theo bên chân cô, giống như cái đuôi nhỏ. Cô sợ khói dầu sẽ ám vào người nhóc, rất nhiều lần kêu nhóc đi ra ngoài mà nhóc con tất nhiên sẽ không chịu. Cuối cùng cô cũng đành chịu thua.
………………
Đây là cái gọi là “Quân vô hí ngôn”?
Chân gà đã chín, Hạ Thiên Tinh tắt lửa, xoay người qua nhìn anh, “Nhưng mà nó đâu làm chuyện gì sai, anh vì cái gì mà muốn cấm túc nó? Nó cũng chỉ là một đứa nhỏ, nhớ mẹ thì có gì sai? Nó là từ trong bụng tôi sinh ra, một mình tôi nuôi dưỡng đến lớn, anh dựa vào cái gì mà muốn tách chúng tôi ra? Cho dù là đối với nó hay là với tôi đều rất tàn nhẫn!” Hạ Thiên Tinh nói, bỗng nhiên cảm xúc liền bị kích động, con ngươi nhìn anh lập tức liền nổi lên một tầng hơi mỏng sương mù.
Bạch Dạ Kình ngẩn ra, ánh mắt trầm xuống.
Cô ý thức được cảm xúc của mình có chút mất khống chế, thu hồi ánh mắt nhìn anh, xoay người muốn đi ra ngoài.
Bạch Dạ Kình duỗi tay túm lấy cô, dùng sức một cái, cô bị xoay nửa vòng liền bị anh ôm vào trong lòng ngực.
Hạ Thiên Tinh bị ủy khuất. Trong đầu tất cả đều là hình ảnh tấm thiệp đỏ bừng mà Dư Trạch Nam đưa cho cô, trong lòng nhất thời cảm thấy càng thêm khó chịu. Cô theo bản năng giãy giụa, Bạch Dạ Kình buộc chặt hai tay, ôm cô càng thêm khẩn trương. Đầu cô dựa vào trên vai anh, trong một khắc kia, nơi đáy lòng mềm mại nhất như bị cái gì đánh trúng, cô không còn giãy giụa, nước mắt bỗng nhiên liền ‘lách tách’ rơi xuống.
Bạch Dạ Kình chịu không nổi nước mắt của cô, bị cô khóc đến tâm phiền ý loạn, chỉ là một tay ôm cô, “Không cho phép khóc.”
Cô khóc nức nở, “Sao anh lại thích khi dễ mẹ con chúng tôi như thế, xem hai chúng tôi rất dễ khi dễ có phải không?”
Bạch Dạ Kình nắm cằm của cô, nâng mặt cô lên, “Em nói lại xem tôi khi dễ em khi nào, hả? Nếu em thích rời nhà trốn đi, vậy tôi cho em rời đi, thế nhưng không có nghĩa là cho em cùng con trai hợp lại thành ra thói hư tật xấu này.”
Hạ Thiên Tinh không còn gì để nói, một đôi mắt u oán trừng mắt anh, “Lúc ấy rõ ràng chính là anh đã đuổi tôi đi, như thế nào liền biến thành tôi rời nhà đi ra ngoài?” Thế nhưng anh lại thật sự muốn trốn tránh trách nhiệm!
Bạch Dạ Kình một tay còn đặt ở trên eo cô, một tay chống ở bên cạnh người cô, đem cô cố định ở giữa ngực anh và tủ lạnh. Anh nhìn cô, ánh mắt rất sâu, Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy ánh mắt anh như vậy tựa một cái lốc xoáy, dường như nếu nhìn lâu thêm một chút là có thể đem tâm người ta dễ như trở bàn tay cuốn đi vào.
Anh dán lại gần, môi cơ hồ dán vào cánh môi của cô, thấp giọng mở miệng: “Tôi bảo em đi thì em liền đi, sao em lại nghe lời như vậy?”