Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 21 : Bám vào người

Ngày đăng: 20:32 20/04/20


Một tiếng ‘meo’ này không chỉ khiến người phụ nữ sửng sốt một chút, lại càng khiến A Diêu cứng đờ tại chỗ.



Mẹ kiếp mẹ kiếp cái quỷ gì vậy? Tại sao cô lại meo!



A Diêu vẫn còn đang hỗn loạn, người phụ nữ nghi ngờ nhìn nó. Con mèo nhỏ này cũng không bị thương, chỉ là tại sao sau khi ‘meo’ xong một tiếng lại đột nhiên có dáng vẻ phát điên?



"Sao vậy?" Cô ta đưa tay ra, muốn vuốt lông mèo con, lại bị nó kêu gào né tránh.



"Meo meo meo meo meo meo meo!"



...



Tuyệt vọng! Đối với thế giới này chỉ có thể meo tuyệt vọng!



Nếu có thể, A Diêu bây giờ chỉ muốn đón gió rơi lệ.



Tay người phụ nữ đưa ra hơi chậm lại, A Diêu tức giận né tránh tay cô ta, chạy như gió ra ngoài.



Người phụ nữ: "..."



Cô cảm thấy bóng lưng mèo nhỏ chạy nhanh rất anh tuấn.



A Diêu lại trì độn, cũng phát hiện mình nhập vào con mèo ngu ngốc này là sự thật. Mặc dù đúng là cô đã nói phải học thuật nhập vào người, nhưng mà... Thật xin lỗi Trăn Trăn, lần đầu tiên của tôi không phải cho anh ríu rít ríu rít ríu rít.



Chẳng qua so với đề tài lần đầu tiên nhạy cảm này, bây giờ trước mặt A Diêu đặt một vấn đề nghiêm trọng hơn —— cô không ra được.



Giống như cô không biết mình nhập vào trên người con mèo nhỏ như thế nào, cô càng không biết làm thế nào để đi ra.



Một hơi xông đến cửa nhà Mạc Trăn, A Diêu giơ móng trước tuyệt vọng cào cánh cửa đỏ thắm.



Những pháp thuật vô cùng thần kỳ kia của cô quả nhiên tất cả đều mất hiệu lực, bây giờ cô ngay cả phá cửa cũng không xuyên qua được!



Sau khi cào cửa một lúc, A Diêu như đèn đã cạn dầu nằm bất động trên đất.



Lúc Mạc Trăn trở lại, phát hiện trước cửa có một con mèo đen đang cuộn tròn.



Khóe mắt không tự chủ giật hai cái, anh luôn cảm thấy hình ảnh này quen quen.



Khi đi tới cửa, mèo con vốn nằm trên đất giả chết như được sạc đầy pin bắn lên, còn không ngừng vòng quanh chân Mạc Trăn, kêu meo meo liên tục.



Mạc Trăn nhìn mèo hoang dưới chân, rơi vào trầm tư.



Bây giờ đã gần vào thu, tỷ lệ mèo động dục hẳn là không lớn. Loại bỏ hạng mục được chọn này, Mạc Trăn còn cẩn thận phân tích một phen, sau khi chắc chắn mình không biết nó thì mở cửa vào nhà.



Nhưng trong nháy mắt cửa mở ra, mèo con dựa vào thân thủ mạnh mẽ của nó, nhanh như chớp chạy vào.



Mạc Trăn: "..."  



Cái loại tinh thần không biết xấu hổ này cũng cực kỳ quen. 



Mèo con sau khi vào phòng vẫn kêu meo meo không ngừng, Mạc Trăn cân nhắc chốc lát, vẫn nhấc chân vào phòng, thuận tay đóng cánh cửa phía sau. Không để ý tới mèo con bên chân nữa, anh nhìn quanh phòng một vòng, không thấy A Diêu. Hơi nhíu mày lại, đã bảo cô ngoan ngoãn ở nhà, sao vẫn chạy loạn khắp nơi vậy?
Mới không phải!



A Diêu thở phì phò lại đánh một hàng chữ, "Tôi muốn ăn chân gà."



Mạc Trăn: "..." 



Đây tuyệt đối là chó.



Cạch cạch cạch cạch —— Tôi muốn ăn chân gà! 



Lần này ngay cả dấu chấm than cũng dùng tới.



Mạc Trăn nheo nheo mắt, "Còn ồn ào nữa thì cho cô ăn thức ăn cho mèo."



...



QAQ



Đường Cường đủ tư cách làm một bảo mẫu tận tụy với trách nhiệm, khụ, người đại diện kim bài, đã sớm tính Mạc Trăn gần hết thức ăn. Vì thế làm áo bông tri kỷ của Mạc Thiên Vương, Đường Cường chủ động xách mấy túi thức ăn to chạy nhanh tới nhà Mạc Trăn.



Nhưng anh ta không nghĩ tới, sau khi cánh cửa mở ra sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. 



Một con mèo đang... gặm chân gà?



Đường Cường cảm thấy tam quan của mình không tốt lắm, tuy mèo muốn ăn thịt, nhưng mà mèo trực tiếp tóm lấy chân gà gặm... phải là một nhân tài kiệt xuất.



"Mèo nhà cậu thật đặt biệt, còn biết gặm chân gà a ha ha." Đường Cường cảm thấy túi nilon trong tay hơi nặng, giống như trong cuộc đời không phải chịu sức nặng như vậy.



Còn may Mạc Trăn thấy những thứ này đều là đưa cho mình, chủ động nhận sức nặng trong tay Đường Cường, "Không hổ danh là người đàn ông Cập Thời Vũ* của Khải Hoàng."



Đường Cường giật giật khóe miệng, đây tuyệt đối không phải đang khen anh ta, "Mạc Trăn, cậu nuôi mèo lúc nào thế?"



"Vừa mới." Mạc Trăn đi tới trước tủ lạnh, định lấy thức ăn trong túi dời trận địa.



Đường Cường vẫn còn ngây ra nhìn A Diêu chăm chú, động tác gặm chân gà của con mèo này... Thật sự quá thành thạo.



"Meo ~?" Có lẽ bị Đường Cường nhìn chằm chằm liên tục đã ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mình, A Diêu ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái.



Chỉ một cái liếc mắt, lại làm cho tim Đường Cường mềm nhũn.



Đáng yêu quá >.


"Mi tên gì? Đường Cường khom người xuống, bế A Diêu lên, vừa muốn thả trong ngực dày xéo một phen, mèo con trong tay đột nhiên bị người cướp đi.



"Trên người mèo có bọ chó, không được ôm loạn."



___________________________________________



Cập Thời Vũ 及时雨: Đây là ngoại hiệu của Tống Giang, một đầu lãnh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Khi còn làm Áp Ti trong huyện, Tống Giang luôn là người cứu khổn phò nguy, đáp ứng kịp thời những anh hùng hảo hán, giang hồ hiệp khách gặp cơn nguy nan hoặc lỡ bước sa chân cần được giúp đỡ, cho nên mọi người mới tặng cho ngoại hiệu là Cập Thời Vũ.