Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư
Chương 72 : Là cô ấy
Ngày đăng: 20:33 20/04/20
Editor: Tiểu Anhh
Biệt thự Cao gia.
Cao Thiên Thành vốn dĩ đang bừng bừng hứng thú chờ điện thoại của Chu Bằng, nhưng không chờ được điện thoại, lại chờ được vẻ mặt tức giận của lão ba nhà mình. Cao Hoằng Vĩ vừa vào cửa đã ném ngay cặp xách lên sofa, đối diện với Cao Thiên Thành gào thét: "Cái thằng oắt con này, đứng lên cho tao!"
Cao Thiên Thành nhăn mày, cả ngày hôm nay hắn không bước chân ra cửa, nào có chọc đến ông? Hắn liếc thấy Cao Thiên Duệ đi theo sau Cao Hoằng Vĩ, thầm nghĩ chắc không phải là ông anh này đâm thọc hắn trước mặt lão già đấy chứ?
"Có chuyện gì vậy ạ?" Cao Thiên Thành nhét điện thoại vào túi, cà lơ phất phơ đứng lên.
"Mày còn không biết xấu hổ hỏi tao có chuyện gì?" Cao Hoằng Vĩ chỉ thẳng vào mũi Cao Thiên Thành, hình như là cực kỳ tức giận, phải mất một lúc lâu giọng nói mới trở lại bình thường, "Chẳng phải tao đã nói với mày không được đi trêu chọc trợ lý của Mạc Trăn rồi sao! Sao mày [bad word] nghe lọt hả! Có phải ngại lần trước chưa đủ mất mặt không!"
Cao Thiên Thành mím đôi môi, tin tức của lão già này đúng là linh hoạt thật, người còn chưa trói đến, ông ta đã tới khởi binh vấn tội trước rồi, "Lại là anh trai nói cho ba? Dù sao từ trước đến giờ ba toàn tin lời anh ta chứ có tin con đâu."
"Cái rắm!" Cao Hoằng Vĩ thật sự hận không thể đập chết hắn, "Thằng nhãi mày còn không thừa nhận, chuyện này còn cần anh mày nói cho tao biết? Người của Giang gia cũng trực tiếp tìm lên đầu tao rồi!"
Giang gia? Con ngươi Cao Thiên Thành lóe lên, cô bé đó không phải họ Lê sao?
Cao Hoằng Vĩ bước lên hai bước, lại chỉ vào mũi Cao Thiên Thành mắng: "Lần trước tờ báo kia vừa ra, người của Giang gia đã đến hỏi tao chuyện này, tao thật vất vả mới lấp liếm cho qua, bây giờ mày lại còn dám tìm người tới bắt cóc? Chẳng nhẽ mày muốn tao nói với bọn họ là mày trói nhầm người hả!"
Cao Thiên Thành híp mắt, ngó cha ruột đang nổi trận lôi đình trước mặt: "Giang gia đó có lai lịch gì mà đến cả ba cũng sợ như vậy?"
"Ha ha, ngay cả danh hiệu của Giang Chính Khanh cũng chưa nghe qua còn dám trói cháu gái ngoại người ta về? Mày cũng máu thật đấy."
Cao Thiên Thành: "..."
Hình như Cao Hoằng Vĩ đã chạy mệt, ngồi phịch xuống ghế sofa, móc một điếu thuốc trong ngực ra đốt: "Giang Chính Khanh mày chưa từng nghe qua, nhưng Giang Nguyên Tân chắc mày đã nghe rồi chứ nhỉ?"
Cao Thiên Thành mụ mị: "Sẽ không phải là Thiên Diện Phật Gia Giang Nguyên Tân chứ?"
"Ha, vẫn còn chút kiến thức." Cao Hoằng Vĩ quan sát hắn từ dưới lên, nhả ra một hơi khói trắng.
Khóe miệng Cao Thiên Thành nhếch lên cười khổ, Thiên Diện Phật Gia trên giang hồ là một truyền thuyết, khi còn bé hắn cũng chỉ nghe ông nội hắn kể sơ qua về sự tích của Giang Nguyên Tân. Khi đó thế lực của Giang gia rất khổng lồ, có thể nói là đứng trên đỉnh kim tự tháp, hiện giờ lão ba hắn nói tới Giang gia, chắc sẽ không phải là cùng một Giang gia chứ?
"Ha, biết sợ rồi?" Cao Hoằng Vĩ nhướn đuôi lông mày, khóe miệng treo nụ cười nhạo, "Tuy hiện giờ Giang gia đã rửa tay gác kiếm, nhưng ở mọi phương diện quan hệ dây mơ rễ má không phải nói cắt là cắt được. Mày biết trên đường có bao nhiêu người có danh hiệu là đồ đệ của Giang Chính Khanh không? Chỉ cần ông ta nguyện ý, cái đầu mày có thể tùy thời bị trùm bao tải ném ra cho chó ăn!"
Cao Thiên Thành: "..."
Mặc dù hắn đã từng có một thời ra sức sùng bái Giang Nguyên Tân, nhưng lão già này cũng không cần phải nói thế với con trai mình chứ.
"Lần cuối cùng tao cảnh cáo mày, cách xa cô trợ lý đó ra một chút, trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, mày lại càng muốn trêu chọc cháu gái ngoại của Giang Chính Khanh là sao?"
Cao Thiên Thành mím mím môi, mặc dù hắn quả thật luyến tiếc cô bé đó, nhưng tính mạng mình vẫn quan trọng hơn: "Con biết rồi."
"Nửa tháng nữa mày cứ thành thật ở nhà cho tao, không được đi ra ngoài lại mất mặt thêm!" Cao Hoằng Vĩ nhấc gạt tàn thuốc trên bàn lên, dí tắt điếu thuốc lá ở đầu tay, "Tao thật không rõ, Cao Hoằng Vĩ tao sao lại sinh ra một thằng con trai như mày."
Cao Thiên Thành bĩu môi: "Chất lượng t*ng trùng của ba không tốt, lại còn trách con."
Cao Hoằng Vĩ: "..."
Tại sao lúc ấy không bắn mày lên tường luôn đi!
Sau sự kiện bắt cóc được một thời gian, Mạc Trăn không để cho Lê Nhan đơn độc hành động một mình. Tuy nói Lê Nhan có võ công, nhưng nếu tên cặn bã Cao Thiên Thành kia sẽ làm ra thủ đoạn bỉ ổi gì, anh cũng không dám chắc.
Mãi cho đến khi Lê Nhan nói Cao Thiên Duệ - anh trai Cao Thiên Thành tự mình mang hậu lễ tới cửa võ quán nhận tội, cũng bảo đảm em trai anh ta sẽ không đến gần mình một bước, Mạc Trăn mới thoáng buông lỏng kiểm soát cô.
Bước vào tháng bảy, bộ phim 《 Quỷ giáo 》 cũng dần dần tiến vào hồi cuối. Mấy ngày nay đều quay ở bên ngoài, Lê Nhan cảm thấy hình như mình có hơi lạ nước lạ cái, vừa mới tới một ngày đã sốt nhẹ, bây giờ cuối cùng cũng thích ứng được. Nhưng cô vẫn hơi hơi nhớ căn nhà ở trang viên Kensny kia, trong vườn hoa cô có trồng mấy cây hành, không biết bây giờ đã lớn thế nào rồi.
Không đúng, tại sao cô lại nhớ nhà của Mạc Trăn cơ chứ, rõ ràng đã lâu rồi cô chưa trở về nhà mình mà!
Bởi vì cô thật sự biết.
Rất nhiều hình ảnh tựa như chiếu phim dần thoáng qua trước mắt, nhưng lại khắc tận vào trong tim. Trong nháy mắt này, cô hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng hiểu tại sao anh muốn gọi mình là A Diêu.
Cô cũng không biết mình bật khóc từ lúc nào.
"Phiêu Phiêu, là chị đấy à?" Lê Nhan hít cánh mũi, âm thanh nức nở vang vọng khắp phòng khách trống trải. Thân hình Phiêu Phiêu dần dần trở nên rõ ràng, cô bay bồng bềnh ở một bên, vui mừng kinh ngạc nhìn Lê Nhan: "Mèo con, em nhớ ra rồi sao? Sớm biết một chiêu này có tác dụng như vậy, chị nên sớm cầm mấy tấm hình này ra cho em xem!"
"Hu hu hu, thật xin lỗi Phiêu Phiêu, em vậy mà lại quên mất chị, còn quên cả Trăn Trăn." Lê Nhan càng nghĩ càng thương tâm, cô nhớ lại cảnh tượng khi cô rời đi, khi đó tưởng rằng là vĩnh biệt, không nghĩ tới gặp lại nhau, mình lại quên mất anh, trong lòng Trăn Trăn nhất định rất khó chịu.
"Không sao, nhớ ra là tốt rồi! Em không biết đâu, mỗi buổi tối Mạc Thiên Vương đều xem mấy tấm hình này một lần, giống y như tên biến thái ấy!" Phiêu Phiêu nói xong, lại vui vẻ lượn quanh Lê Nhan một vòng, "Nhưng bây giờ tốt rồi, nếu em đã nhớ ra, vậy mau chóng đẩy ngã Mạc Thiên Vương đi!"
Lê Nhan: "..."
"Á!" Phiêu Phiêu bỗng nhiên kêu một tiếng, "Mạc Thiên Vương trở lại, cố gắng lên!"
Phiêu Phiêu vừa dứt lời, Lê Nhan đã nghe thấy âm thanh Mạc Trăn vào cửa, cô xoay đầu, Phiêu Phiêu đã không thấy tăm hơi. Cô cầm khăn giấy cạnh bàn, muốn lau nước mắt nước mũi sạch sẽ, nhưng tiếc rằng Mạc Trăn chân dài, không để cho cô đủ thời gian.
Thấy cái người khóc lã chã kia giống như Lê Nhan, Mạc Trăn trực tiếp đần người ở cửa. Chân mày theo bản năng nhíu lại, vừa muốn hỏi cô sao thế, thì nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính. Anh hơi híp mắt, cuối cùng cũng lĩnh hội được cái gì gọi là trăm cảm xúc đan xen.
Bước lên phía trước một bước, anh nhìn Lê Nhan, nhẹ giọng gọi: "A Diêu?"
"Trăn Trăn!" Lê Nhan phi vào người Mạc Trăn, đem nước mắt và nước mũi cọ hết lên trên chiếc áo nổi tiếng của anh, "Hu hu hu thật xin lỗi Trăn Trăn, vậy mà em lại quên mất anh."
Cơ thể Mạc Trăn hơi cứng đờ, nâng tay phải lên ôm eo Lê Nhan: "Em... nhớ ra rồi?"
"Vâng! Tất cả đều nhớ ra rồi, nhờ có Phiêu Phiêu cho em xem những bức ảnh này!" Lê Nhan ôm cổ Mạc Trăn, ngửa mặt lên nhìn anh.
Mạc Trăn cúi đầu nhìn cô hồi lâu, nói: "Em đi rửa mặt trước đi."
Lê Nhan: "..."
Bây giờ là thời điểm để ý đến chuyện này à!
Nhưng cô vẫn nghe lời đi rửa mặt, lúc đi ra, Mạc Trăn đã thay quần áo, đang ngồi trước bàn máy tính xem lại ảnh. Lê Nhan đi lên phía trước, có chút ngượng ngùng: "Trăn Trăn, em vốn định làm cho anh một bàn tiệc lớn, nhưng không nghĩ tới anh về nhanh như vậy, cho nên... bàn tiệc lớn không có rồi."
Mạc Trăn nghe vậy ngoảnh đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người cô một lát, dần trở nên thâm thúy. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt Lê Nhan, kéo cánh tay cô nhẹ nhàng vòng cô trong ngực mình: "Không sao, anh càng muốn ăn cái khác hơn."
Lê Nhan: "..."
Quả nhiên vẫn là... cơ thể cô à!
Mạc Trăn nói xong cũng dịu dàng hôn lên môi cô, nụ hôn này hết sức triền miên, hai người dường như đem tất cả ưu tư cùng hòa vào trong nụ hôn này, quấn quít lẫn nhau, cùng truyền hô hấp cho đối phương. Mà trong quá trình này, quần áo trên người bọn họ cũng ngày càng ít.
Lê Nhan không biết đã nằm trên giường từ lúc nào, còn bị Mạc Trăn đè lên người. anh cúi người xuống, kề sát tai cô thủ thỉ: "Lần đầu tiên có thể sẽ hơi đau chút, nhưng sẽ tốt lên nhanh thôi."
Lê Nhan: "..."
Bây giờ cô chỉ muốn gào lên một câu danh ngôn —— hãy để cho bão táp tới mãnh liệt hơn đi!
Nhưng mà chuyện sau đó, thật sự như một cơn bão táp cuốn qua người cô. Nhìn người nào đó ỉu xìu nằm bên cạnh, trong lòng Mạc Trăn tràn đầy cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, loại cảm giác này, dù có lấy thêm mấy giải ảnh đế cũng không bì được.
Anh hôn hôn lên vai Lê Nhan, tùy ý khoác áo ngủ ngồi trước máy tính. Mở Weibo Lê Nhan, anh tìm được bài đăng theo phòng trào cô up lần trước.
Là Đại Lê Không Phải Là Đại Lực: # Theo phong trào # Tôi chỉ muốn nói, thật ra người Mạc Thiên Vương nói trên thảm đỏ ấy chính là tôi.:) "
Chăm chú nhìn Weibo một chốc, anh mới nhoẻn miệng cười, share: "Thật sự là cô ấy.:) "
_____HOÀN CHÍNH VĂN_____