Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư
Chương 75 : Nam thần mang tôi bay (3)
Ngày đăng: 20:33 20/04/20
Editor: Tiểu Anhh
Trước kia, đối với Trần Thanh Dương, Göreme chỉ đơn giản là một chữ, nhưng kể từ khi Mạc Thiên Vương tới nơi này chơi, nó đã trở thành một mục tiêu trong lòng Trần Thanh Dương.
Đặt chân lên vùng đất Thổ Nhĩ Kỳ, dường như cả thế giới đều bị hoa tươi, ánh nắng mặt trời, còn có mèo nhỏ bao vây. Trần Thanh Dương cầm camera chụp một con mèo hoang bên ven đường, mèo con ngẩng đầu nhìn cô một cái, meo một tiếng rồi chạy đi.
Ngực Trần Thanh Dương không khỏi có chút mất mác, trước sau gì cô vẫn không thể cùng Đại Lực tới đây.
... Nếu đã như vậy, cô phải chụp thật nhiều ảnh để về đi khoe!
Trần Thanh Dương xách camera lên, giống như paparazzi gặp nữ vương tai tiếng, tách tách chụp không ngừng. Bởi đi theo bước chân của nam thần, cô đặc biệt tìm lại Weibo Mạc Trăn đăng lần trước, dựa theo tuyến đường đó lập thành hành trình lần này.
Ngày mai sẽ phải tới Göreme đi khinh khí cầu, ở trên trời cao mấy ngàn mét, bầu trời xanh ngát, mặt trời mọc, khí cầu sặc sỡ, còn có mỹ thiếu niên ngoại quốc...
Nghĩ thôi đã kích động rồi!
Để nghênh đón một cuộc diễm ngộ ngày mai, hôm nay Trần Thanh Dương đặc biệt trở về khách sạn từ sớm, đắp cho mình một cái mặt nạ bùn, sau khi rửa mặt sạch sẽ trắng nõn, vui sướng hò hét nhảy nhót lên giường ngủ dưỡng nhan.
Vì muốn xem mặt trời mọc, đúng 4 giờ đồng hồ báo thức đã vang lên, Trần Thanh Dương mặc áo kẻ caro hình thoi, khoác lên áo âu phục nhỏ màu vàng nghệ, còn phối với một cái quần short kẻ caro màu xám tro đã chuẩn bị từ sớm, cô nhìn mình trong gương, thật là per... Á từ từ, cô lại lục lọi trong vali, lấy cái mũ cói kiểu Anh mà mình thích nhất ra, đội lên đầu, ừ, thật là perfect!
Đẩy đẩy cái kính gọng đen trên mặt, Trần Thanh Dương nhảy chân sáo đi ra ngoài, diễm ngộ a, tôi tới đây!
Phi công điều khiển khinh khí cầu là một cậu bé ngoại quốc rất đẹp trai, mặc áo ba lỗ, để lộ ra cơ bắp căng đầy. Trần Thanh Dương tự động dán lên, cậu ta đang đốt lửa làm nóng cho khinh khí cầu, xung quanh đã có không ít khách nữ bao quanh. Trần Thanh Dương móc điện thoại len lén chụp cậu ta một tấm, bỗng nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nói ngả ngớn còn mang theo chút ý cười: "Trùng hợp như vậy?"
Tay Trần Thanh Dương đang giơ điện thoại cứng lại một chút, cô xoay đầu, thì thấy Hướng Vân Trạch mặc âu phục giày da.
...
Này mẹ nó, cũng thật trùng hợp.
"Sao anh ở đây?" Trần Thanh Dương ngước đầu lên lườm anh, Hướng công tử này ăn mặc lên một chút thật đúng là mặt người dạ thú, rất có sức mê hoặc những cô bé chưa hiểu sự đời.
Chờ chút, chẳng lẽ đây chính là diễm ngộ mà lão thiên gia ban cho cô? Nhưng người cô muốn tìm là mỹ thiếu niên! Thiếu niên ngoại quốc! Đưa sai hàng có thể xin trả lại hàng không!
Vẻ mặt Trần Thanh Dương rất sinh động, đem tất cả suy nghĩ trong nội tâm mình viết hết lên mặt. Hướng Vân Trạch khẽ mỉm cười, nhìn có vẻ lễ phép lại thân sĩ: "Tôi tới đi khinh khí cầu."
Trong nháy mắt này Trần Thanh Dương bị nụ cười của anh làm cho hoa mắt. Cả người anh đều phát ra khí tức của người thành đạt, có sức quyến rũ đặc thù của đàn ông trưởng thành, nhưng... mong muốn của cô bây giờ là thiếu niên trẻ trung! Cô muốn đi trên con đường trúc mã văn, chứ không phải tổng giám đốc văn!
Xin hãy ban cho cô một trúc mã ấm áp đi. =3=
Trần Thanh Dương nhếch môi kéo ra một nụ cười gượng gạo, hướng về phía Hướng Vân Trạch ha ha hai tiếng: "Thế thì anh đứng xa một chút, đừng ngăn trở diễm ngộ của tôi."
Hướng Vân Trạch liếc qua người phía trước đang đốt nóng cho khí cầu, vành môi cong lên vừa vặn: "Có điều hình như chúng ta ngồi cùng một khinh khí cầu rồi."
Trần Thanh Dương: "..."
Trả hàng lại, lão thiên gia.
Khinh khí cầu chậm rãi bay lên không, mặt trời cũng dần dần ló ra từ phía chân trời, các du khách đi chung đều tỏ ra rất kích động. Ở trên trời cao mấy ngàn mét, bầu trời xanh ngát, mặt trời mọc, khí cầu sặc sỡ, còn có... một vị tiến sĩ vật lý.
Trần Thanh Dương bi thương quay đầu đi.
Hướng Vân Trạch vẫn đứng bên cạnh Trần Thanh Dương, du khách xung quanh đều phấn khích vừa chuyện trò, vừa chụp ảnh, chỉ có Trần Thanh Dương một thân một mình đứng cạnh giỏ cũng không nhúc nhích. Hướng Vân Trạch cảm thấy, lúc này anh phải nên nói gì đó để làm cho bầu không khí thêm sống động.
Vì vậy anh mở miệng: "Em có biết nguyên lý để khinh khí cầu bay lên không?"
Trần Thanh Dương: "..."
"Không khí sau khi bị đun nóng sẽ nở ra, mật độ giảm đi, trọng lực nhỏ lại sức nổi..."
Trần Thanh Dương ngắt lời anh: "Anh còn nói nữa tôi sẽ nhảy xuống đấy."
Hướng Vân Trạch: "..."
Trầm mặc một hồi, phía sau lưng có một giọng nữ thẹn thùng e lệ theo làn gió hơi lạnh thổi tới: "Xin lỗi, có thể giúp bọn em chụp một tấm ảnh không ạ?"
Đây là nói với Hướng Vân Trạch, nhưng Trần Thanh Dương cùng anh đều quay đầu lại. A, không chỉ có giọng nói thẹn thùng e lệ, mà cả người cũng thẹn thùng e lệ. Trần Thanh Dương nhìn theo hướng cô bé chỉ, chỗ đó còn có hai cô gái trẻ tuổi nữa đang đứng, nhìn giống như sinh viên, cũng đều thẹn thùng e lệ nhìn Hướng Vân Trạch.
Ặc, vậy nên mới nói thiếu nữ ngu ngốc khắp nơi đều có, bình thường rảnh rang không có việc gì thì xem sách chuyên ngành nhiều vào, đừng có xem truyện tổng giám đốc có được không?
Trần Thanh Dương rầu thay cha mẹ của các cô.
Hướng Vân Trạch gật đầu, nhận lấy camera trong tay cô bé ấy. Bên kia nữ sinh đó nhỏ giọng hoan hô một tiếng, Hướng Vân Trạch đi tới, giúp ba nữ sinh chụp ảnh.
"Vừa rồi ông đã nói chuyện với cô bé đó rất lâu, cũng không có cách nào có thể thuyết phục được cô bé, cháu tìm cơ hội nói với cô bé ấy đi, xem ra ông thật sự đã già rồi."
Ông Hướng cười cười lắc đầu, Trần Thanh Dương vội vàng sán tới: "Ông Hướng một chút cũng không già, nhìn qua cũng chỉ là anh của ba cháu thôi."
Ông Hướng lại cười một trận, đứng dậy khỏi ghế: "Được rồi, ăn cơm trước đi."
Trần Thanh Dương đỡ ông Hướng tới bàn ăn, không biết ông Hướng nghe ngóng ở đâu được Trần Thanh Dương là tác giả tiểu thuyết, còn nắm rõ tác phẩm của cô như nằm lòng bàn tay, ngay cả chuyện 《 tiểu Nhị Lang ngủ say 》của cô khai máy cũng biết.
Trần Thanh Dương sợ hãi nghĩ, mấy cái tình tiết nhảm nhí đó chắc ông Hướng không thấy đâu!
"Nghe nói cô Trần chuẩn bị phát triển theo hướng biên kịch?" Một cây bút mạng sau khi nổi tiếng sẽ dần dần phát triển theo hướng biên kịch là một con đường thường thấy. Trần Thanh Dương nghe ông hỏi như vậy, sờ chóp mũi nói: "Tuy kịch bản 《 Bạch y thần thám 》cháu có tham gia soạn lại, nhưng biên kịch không phải nói chuyển là chuyển được, dù sao chuyện này với viết tiểu thuyết trên mạng có sự khác biệt rất lớn, ngoại trừ cần phải đọc nhiều sách chuyên ngành ra, mà "căn cơ" cũng rất quan trọng."
Trần Thanh Dương không nói dối, tay bút trở thành biên kịch cùng với biên kịch sẽ phát triển khác nhau.
Ông Hướng trầm mặc một hồi, nói: "Ở phương diện này Hướng gia vẫn có chút "căn cơ", nếu như cô Trần muốn phát triển ở phương diện này, chúng tôi cũng có thể giúp một tay."
Trần Thanh Dương nghe vậy liền nóng nảy: "Ông Hướng à, cháu không phải có ý này, ông ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm!"
Ông Hướng mỉm cười nhìn về phía cô: "Cô Trần đừng có khẩn trương, nếu cháu đã là bạn gái của Vân Trạch, thì nó giúp cháu cũng là lẽ dĩ nhiên."
Trần Thanh Dương: "..."
Cho nên cô mới khẩn trương a.
Cô mỉm cười không lên tiếng, trái lại bên cạnh Hướng Vân Trạch nói: "Cháu sẽ lưu ý."
Ăn cơm tối xong, nhiệm vụ của Trần Thanh Dương cũng hoàn thành, Hướng Vân Trạch đưa cô trở về nhà, trên đường đi cô nhóc này còn dặn đi dặn lại mình không được quên việc dẫn cô đi gặp Mạc Thiên Vương. Khi anh về đến nhà, ông Hướng vẫn ngồi trên ghế sofa, hình như là đang đợi anh.
Mí mắt Hướng Vân Trạch giật giật, bước tới: "Ông nội, sao giờ vẫn chưa ngủ vậy?"
Ông Hướng ngước đầu lên liếc anh, nói: "Mặc kệ hôm nay cô bé đó là thật hay giả, tóm lại là ông rất thích cô bé, coi như là giả cháu cũng mau chóng biến thành thật cho ông."
Hướng Vân Trạch: "..."
Hướng gia mặc dù là gia tộc lớn giàu có, nhưng ông Hướng không phải là loại người ngoan cố môn đăng hộ đối, ông muốn tìm cháu dâu, chỉ cần là cô gái tốt, lại thật lòng yêu Hướng Vân Trạch là ông đã thỏa mãn rồi. Chờ ông Hướng lên lầu được một lúc lâu, Hướng Vân Trạch vẫn đơn độc đứng ở phòng khách, có chút bất đắc dĩ cười cười.
Vài ngày sau, Hướng Vân Trạch dựa theo ước hẹn dẫn Trần Thanh Dương đi gặp Mạc Trăn.
Trần Thanh Dương kích động cả đêm, buổi sáng ngày thứ hai lúc tỉnh lại dưới vành mắt còn treo hai vệt thâm quầng. Vội vàng đắp mặt nạ mắt cho mình, Trần Thanh Dương lại bôi mấy tầng phấn lót, cuối cùng cũng khiến cho hai vầng thâm đen kia không dễ thấy.
Hôm nay Trần Thanh Dương vẫn mặc bộ đầm kia, Hướng Vân Trạch nhìn thấy cô thì không kiềm được phì cười: "Vậy nên, đối với em, Mạc Thiên Vương có ý nghĩa giống như với ông nội tôi?"
Trần Thanh Dương: "..."
Có thể khép cái miệng vào không hả, đồ khốn!
Cô ngồi lên xe, hơi khẩn trương nhìn Hướng Vân Trạch: "Có thể Mạc Thiên Vương sẽ không ở nhà chứ?"
"Không đâu, tôi đã gọi điện thoại xác nhận."
Thấy anh chắc chắn như vậy, Trần Thanh Dương mới yên tâm chút.
Tại nhà Mạc Trăn, Lê Nhan đang nằm sấp trên sofa xem điện thoại, trông thấy Mạc Trăn tới, tò mò tiến lại gần anh: "Trăn Trăn Trăn Trăn, tờ báo này nói Quan Nhiên và Lý Vi Vi là bạn trai bạn gái, cái này có thật không?"
Mạc Trăn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn lướt qua màn hình điện thoại: "Lý Vi Vi thích Quan Nhiên là thật, đã theo đuổi anh ta lâu rồi."
Lòng hiếu kỳ của Lê Nhan lập tức bị dẫn ra: "Vậy còn Quan Nhiên? Anh ta không thích Lý Vi Vi ư? Không phải nói cô ấy là cô gái phù hợp với thẩm mĩ Đông Phương nhất sao?"
"Bậy nào." Mạc Trăn tới gần Lê Nhan, cúi đầu đến sát môi cô, "So với cô ta em càng phù hợp với thẩm mĩ của anh hơn."
Lê Nhan còn chưa kịp vui sướng, môi đã bị người đối diện nhẹ nhàng cắn một cái, ngay lúc nụ hôn này sắp tiến thêm một bước nữa, chuông cửa reo lên.
Mạc Trăn: "..."
Người ngoài cửa vào đây cho tôi, tôi cam đoan không đánh chết ngươi!
Lê Nhan ẩn ẩn cái người còn dính lên người mình, nói lí nhí: "Mau mở cửa đi."
Mạc Thiên Vương vác một bộ mặt táo bón ra mở cửa, Hướng Vân Trạch đứng chình ình ngoài cửa, phía sau còn có một cô gái anh không quen biết.
Hướng Vân Trạch thấy vẻ mặt này của anh, không nhịn được nhíu mày: "Cậu đây là chưa được thỏa mãn dục vọng?"
Lê Nhan sửa sang lại quần áo trên người, cũng chạy ra theo, khi thấy người ngoài cửa thì trợn tròn mắt: "Anh Vân Trạch? Hương Ba?!"