Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 8461 : Trảm thanh đao, đoạn bạch hổ (thượng)

Ngày đăng: 15:06 18/04/20


- Cái gì?



Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi thăm.



- Âm tào địa phủ!



Tiểu Long Nữ nói:



- Cũng được gọi là A Tỳ địa ngục!



Im lặng! Diệp Dương Thành nghe Tiểu Long Nữ nói thế thì im lặng, âm tào địa phủ! A Tỳ địa ngục! Khó trách tất cả quỷ hồn đều biết rõ âm tào địa phủ, bên ngoài âm tào địa phủ chính là man hoang hung hiểm khó lường.



Hiện tại xem ra man hoang bên ngoài âm tào địa phủ chính là nơi dị thú lưu vong, trong đó khẳng định còn có long tộc mà nhân loại cúng bái như thần tiên.



Trước kia Diệp Dương Thành còn cảm thấy kỳ quái, biên giới âm tào địa phủ không có chút ngăn cản nào, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy quái vật khủng bố từng xuất hiện trong âm tào địa phủ?



Hiện tại xem ra, biên giới âm tào địa phủ tồn tại cấm chế của thần linh, bọn họ đã ngăn cản con đường, nếu không bằng thực lực đám quỷ hồn của âm tào địa phủ kia, làm sao có thể là đối thủ của một đám dị thú thực lực thấp nhất cũng là bán thần?



Nghe được Tiểu Long Nữ trả lời, rất nhiều chuyện không thể giải thích cứ giải quyết dễ dàng, Diệp Dương Thành không ngu ngốc hỏi thêm, nếu quỷ hồn có thể xé rách hàng rào không gian xâm nhập vào thế giới bổn nguyên, vì cái gì mà đám dị thú không thể làm thế, nếu hỏi thì hắn quá ngu rồi!



Sau khi đã hiểu rõ, hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể giải trừ lệnh lưu vong của tử kim long tộc, làm sao cứu tử kim long tộc ra khỏi không gian thứ nguyên.



Hắn biết rõ Tiểu Long Nữ không ngu, trước khi nhìn thấy hắn hành động thì nàng sẽ không giao thêm thần cách ra, bởi vì đây là giao dịch, có thù lao thì đương nhiên sẽ có trả giá.



Suy nghĩ tới đây, rốt cuộc Diệp Dương Thành hít sâu, đứng lên.
Nhưng mà chết tổng thống Kim Chung Nghiệp mà thôi, trái lại hắn cảm thấy chưa đủ, hủy phong thủy bảo địa của Hàn Quốc mới là lựa chọn tốt nhất.



Suy nghĩ tới đây, trên mặt Diệp Dương Thành tươi cười quái dị, cuối cùng nhìn qua Thanh Ngõa Thai đèn đuốc sáng trưng, hất hai tay lên, đạp hư không biến mất vô ảnh vô tung.



Nói như thế, Bắc Nhạc Sơn tương đương một khối áp bản hội tụ số mệnh ở nơi này, khiến cho số mệnh hoặc là tiến hoặc là lui, cho nên hủy diệt đệ nhất phúc địa này, đầu tiên phải đập nát khối áp bản này.



Rất nhanh, ánh mắt Diệp Dương Thành nhìn qua đỉnh núi Bắc Nhạc Sơn, tiếp theo là nhìn qua sau núi, trong đầu phán đoán hướng đi chuẩn xác.



Với tư cách là khối áp bản, đầu tiên là phải rắn chắc, tuy Bắc Nhạc Sơn không cao, nhìn qua vô cùng trầm ổn, muioons phá hư khối áp bản này không đụng tới mạng của người vô tội, giải quyết tốt nhất chính là chấn vỡ bên trong.



Chỉ cần trong sơn thể Bắc Nhạc Sơn có khe hở, giá trị tồn tại của nó dù không tiêu tán, nhưng mà sẽ giảm bớt đi rất nhiều, ít nhất là không năn được số mệnh của Thanh Ngõa Thai chậm rãi tiêu tán.



Trong lòng có quyết định, Diệp Dương Thành đương nhiên sẽ không do dự, hai tay chấn động, ngân giáp không trọn vẹn bao phủ hai tay của hắn, ngân giáp phản xạ ánh trăng, đủ khiến đám cảnh vệ Thanh Ngõa Thai chú ý.



- Bắt đầu từ đây!



Ánh mắt nhìn qua lưng núi Bắc Nhạc Sơn, Diệp Dương Thành tìm ra vị trí ra tay tốt nhất, thân thể lắc lư nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nét vui vẻ.



Một cảm giác làm chuyện xấu thật kích thích, làm cho Diệp Dương Thành tươi cười.



Hắn lựa chọn vị trí trung tâm lưng núi Bắc Nhạc Sơn, sơn thể này cách Thanh Ngõa Thai khá xa, cho dù sơn thể sụp đổ cũng không làm hại người vô tội. Mặt khác, chấn vỡ sơn thể này cũng là nơi rất dày, chấn vỡ nó thì sơn thể yếu kém tự nhiên sẽ liên lụy.



Hơn nữa sau khi chấn vỡ cũng không sinh ra tai họa như dự đoán.