Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 8691 : Chân tướng (Thượng)
Ngày đăng: 15:07 18/04/20
- Thật đẹp!
Diệp Đồng Hân đang ngồi trên ghế đẩu cũng nhìn qua.
- Vậy sao?
Lâm Mạn Ny nghe khen cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn qua Diệp Dương Thành.
- Vị mỹ nữ này, tối nay có thể cùng đi ăn cơm không?
Diệp Dương Thành cũng tỉnh táo lại, cố ý làm ra bộ dáng sắc lang, biểu hiện thập phần đúng chỗ.
Đạt được Diệp Dương Thành khẳng định, Lâm Mạn Ny lúc này mới cả gan xoay người sang chỗ khác, lúc nhìn mình trong gương, cũng phải hoảng hốt một hồi... Nàng đã quen với trang phục chức nghiệp, loại quần áo đáng yêu này nàng cảm thấy khó chịu nổi.
Đúng, hai chân trắng thon dài thẳng tắp bạo lộ một nửa ra ngoài, Lâm Mạn Ny cảm thấy không được tự nhiên, ngay lúc nàng chuẩn bị cởi bộ quần áo này ra, Diệp Dương Thành đã tới gần, thuận tay ôm eo của nàng, nói:
- Ngươi thật đẹp!
...
Diệp Dương Thành nói câu này làm Lâm Mạn ny bỏ qua ý niệm cởi quần áo này ra, đỏ mặt gật đầu, còn vụng trộm nhìn qua nữ nhân viên bán hàng đang hâm mộ.
Lúc này Diêu Mộng Mộng suy nghĩ một chút, nói:
- Vẫn thiếu chút gì đó.
- Túi xách!
- Giày gợi cảm!
- Trang sức sáng ngời!
Vì vậy xế chiều này Diêu Chính Khang, Diêu Mộng Mộng và đại tỷ Lâm Mạn Ny đi mua sắm, cuối cùng rời khỏi phố buôn bán này, trong tay bốn người cầm bao lớn bao nhỏ.
- Đi về phía trước chừng năm phút có một con suối nhỏ, ở đó là nơi chúng ta sẽ tới.
- Dòng suối nhỏ?
Lâm Mạn Ny yên lặng gật đầu, trong lòng trừ khẩn trương ra, còn có mấy phần chờ mong, Diệp Dương Thành rốt cuộc cho nàng nhìn cái gì? Là có quan hệ tới Diệp Đồng Hân sao?
Ôm nghi vấn trong lòng, sau khi xuyên qua khu rừng năm phút, Diệp Dương Thành mở đường phía trước mỉm cười, hắn quay đầu lại, nói:
- Phía trước đấy, nghe tiếng nước chảy không?
Lâm Mạn Ny dừng bước lắng tai nghe, sau đó gật đầu, ân một tiếng, đúng là nghe được tiếng nó chảy ầm ầm, hình như là thác nước loại nhỏ.
Nhưng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là, Diệp Dương Thành chưa từng tới đây, vì sao biết rõ ràng như vậy? Ngay cả rất xa phía trước có dòng suối nhỏ cũng biết rõ ràng.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm Mạn Ny cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, nhưng mà nàng đi theo Diệp Dương Thành ra khỏi rừng cây, dòng suối nhỏ phía trước có tiếng ụm bò làm nàng kinh ngạc.
Trâu, đây là tiếng của hai con trâu một cao một thấp gọi nhau, nói rõ phía trước có hai con trâu, lại nhớ tới Diệp Đồng Hân nói muốn ăn hai con trâu.
- Trời ơi...
Lâm Mạn Ny mở to mắt, sắc mặt không dám tin.
- Tiểu gia hỏa, đi thôi!
Ngay lúc Lâm Mạn Ny há hốc mồm không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Dương Thành quay người sờ đầu nhỏ của Diệp Đồng Hân, chỉ vào hai con trâu phía trước, cười nói:
- Đừng giày vò chúng, một ngụm ăn là được!
- Đồng Hân biết rõ!
Diệp Đồng Hân ở trong ngực Lâm Mạn Ny nhìn qua hai con trâu kia, lúc này ánh mắt lóe sáng, đây là ánh mắt khát vọng và chờ mong, Diệp Dương Thành đã nói rồi, làm sao còn có khả năng phản đối? lập tức đáp ứng, nàng giãy ra khỏi Lâm Mạn Ny ôm ấp, hoa tay múa chân phóng tới chỗ hai con trâu kia.