Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 125 : Địa ngục không cửa ngươi cứ đòi vào

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Triệu Dung Dung quay về, nàng đột ngột xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành. Vừa lúc Diệp Dương Thành đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà.



Khi Triệu Dung Dung xuất hiện, nàng im lặng không nói câu nào. Vì nhóm phụ mẫu, Vương Tuệ Tuệ có mặt nên Diệp Dương Thành không nói chuyện, lấy làm lạ liếc Triệu Dung Dung, cúi đầu dọn dẹp.



Diệp Dương Thành ra khỏi cửa tiệm, về nhà. Theo thường lệ Diệp Dương Thành kiểm kê lợi nhuận hôm nay xong vác ba lô đen lên lầu, tùy tay ném ba lô lên giường.



Diệp Dương Thành quay đầu hỏi Triệu Dung Dung:



- Có chuyện gì xảy ra?



Triệu Dung Dung bần thần thẫn thờ, nghe Diệp Dương Thành hỏi giật mình tỉnh dậy. Triệu Dung Dung cúi mặt không dám đối diện với Diệp Dương Thành, phập phồng lo sợ đứng yên.



- A? Không... Không có...



Diệp Dương Thành nhìn bộ dạng của Triệu Dung Dung, bảo hắn làm sao tin tưởng nàng nói không có gì?



- Dung Dung, dù nàng muốn nói dối thì làm ơn nói giống thật chút.



Diệp Dương Thành không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng rằng Diệp Cảnh Long say xỉn gây họa.



Diệp Dương Thành nói:



- Hãy nói thật đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?



Diệp Dương Thành ý hỏi Diệp Cảnh Long nhưng nghe vào tai Triệu Dung Dung lại có ý khác, hàng nước mắt chảy dài xuống gò má.



Triệu Dung Dung quỳ trước mặt Diệp Dương Thành, nức nở cầu xin:



- Cầu chủ nhân tha cho đệ đệ của ta, hu hu... Đừng... Đừng giết hắn...



Diệp Dương Thành giật mình kêu lên:



- Đệ đệ của nàng? Nàng còn có đệ đệ trong trấn?



Diệp Dương Thành mừng thay cho Triệu Dung Dung, lấy làm lạ hỏi:



- Lạ lùng, nàng có đệ đệ chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao ta phải giết hắn?



Triệu Dung Dung lộ biểu tình vui mừng:



- Chủ... Chủ nhân thật sự không giết?



Triệu Dung Dung vừa khóc vừa cười ngước nhìn Diệp Dương Thành:
Triệu Dật Phong nhìn tầng bốn đốt sáng đen nhà Diệp gia, nhỏ giọng nói:



- Chúng ta đã đến nhưng sao hắn không có chút động tĩnh nào?



- Có xác định bây giờ hắn ở trong nhà không?



Một nữ nhân khoảng hai mươi tám, chín tuổi nhíu mày hỏi:



- Có khi nào...



Nữ nhân chưa nói hết câu thì Triệu Dật Phong khẽ kêu:



- Ủa?



Triệu Dật Phong nhỏ giọng nói:



- Mọi người đừng nhúc nhích, hắn đã đến.



- Cái gì? Rồi rồi, biết.



Diệp Dương Thành từ đầu đường Khê Tân đi về nhà mình, tay cầm một chiếc điện thoại di động đặt bên tai.



Diệp Dương Thành đang trò chuyện với ai ở đầu dây bên kia, liên tục gật đầu, nói:



- Được được, người ở đó chờ chút, khoảng năm phút nữa ta sẽ đến, đúng đúng, năm phút! Rồi, không gặp không về...



Diệp Dương Thành nói xong mấy câu cuối đặt di động xuống, giả bộ ấn nút tắt máy nhét vào túi quần. Diệp Dương Thành bước tới cửa nhà nhưng không ngừng lại, hắn đi thẳng đằng trước.



Diệp Dương Thành đi ngang qua mười người Triệu Dật Phong đứng ở đường cái đối diện, hắn không chút che giấu ngoái đầu lại nhìn rồi thản nhiên đi tiếp. Mười người Triệu Dật Phong ngạc nhiên trợn tròn mắt.



Mãi khi Diệp Dương Thành đi xa, một nam nhân do dự hỏi:



- Các ngươi nói xem có phải chúng ta lầm rồi không?



Mắt Triệu Dật Phong lóe tia căm hờn:



- Mặc kệ có đúng hay không, theo đuôi thăm dò đã!



Triệu Dật Phong giậm chân đi đầu bám đuôi Diệp Dương Thành. Bảy nam, hai nữ khác do dự một lát sau cũng đi theo.



Diệp Dương Thành đi đằng trước nghe tiếng vang sau lưng, khóe môi cong lên lạnh lùng. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại cứ vào.