Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 129 : Sợ là chúng ta đều nghĩ sai

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Cửa tiệm ở chợ quần áo đều trang hoàng đơn giản, sắp xếp một chút là có thể khai trương. Nhưng chợ quần áo chưa mở, trang hoàng tiệm xong chỉ có thể để đó.



Diệp Dương Thành thuận lợi bán cửa tiệm vị trí chính giữa hàng thứ nhất, người thuê là cháu trai của nhi tử của đệ đệ của gia gia Diệp Dương Thành. Quan hệ dây mơ rễ má giúp người đó thuận lợi thuê cửa tiệm, mặc dù bỏ ra tám vạn khối tiền chuyển nhượng nhưng đáng giá.



Huống chi nếu không có mối quan hệ họ hàng, trong phí chuyển nhượng tám vạn khối tiền ít nhất phải thêm vào ba, năm vạn.



Diệp Dương Thành lấy lại tiền vốn, cửa tiệm mới cũng bước vào giai đoạn trang trí. Bốn giờ chiều thuận lợi trang trí, sắp xếp xong. Diệp Dương Thành nhìn cửa tiệm ra dáng đâu vào đấy, hắn cười đếm sáu trăm khối tiền giao vào tay một nam nhân trung niên.



Diệp Dương Thành nói:



- Vất vả rồi.



Nam nhân trung niên không kiêng dè trước thái độ thân thiện của Diệp Dương Thành, gã thuận miệng nói:



- Ha ha ha ha ha ha! Ta làm nghề này nhiều năm nhưng hiếm khi thấy lão bản giống như phát ra.



Nam nhân trung niên nhận tiền, cười nói:



- Lần sau có tiệm mới nào cần trang hoàng ta sẽ kêu người giúp ngươi.



Diệp Dương Thành mỉm cười khách sáo:



- Mong như lời may mắn này, chắc chắn sẽ kêu.



Diệp Dương Thành không lộ vẻ gì mất kiên nhẫn hay khinh thường. Nam nhân trung niên và mấy công nhân rời đi, Diệp Dương Thành cười tủm tỉm quay sang nói với phụ thân Diệp Hải Trung.



- Phụ thân, chỗ này chờ mấy hôm nữa mới mở, nhỏ giọng nói: Có định cùng mẫu thân đi dạo không?



Diệp Hải Trung đang hốt vụn gỗ, ngẩng đầu cười mắng:



- Đứa nhỏ này, tiền trong túi ngươi có gai sao?



- Có tiền nhiều như vậy lo giải quyết vấn đề căn hộ của các ngươi đi, sau đó ta và mẫu thân ngươi sẽ đi dạo.



Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:



- Phụ thân, ta không nói đùa.



Diệp Dương Thành bước tới trước mặt Diệp Hải Trung, nói:



- Bây giờ một ngày cửa tiệm đường Triêu Dương lợi nhuận gần vạn, nếu mọi chuyện thuận lợi ta định tháng sau đi tòa nhà mới kia nhìn xem, thích hợp sẽ trả tiền trước.



- Thật không?



Diệp Hải Trung không ngờ Diệp Dương Thành nghiêm túc, gã ngừng tay làm việc, đứng thẳng dậy nhìn hắn.



- Bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền?



Vấn đề này cần phải hỏi, tuy mỗi ngày Diệp Dương Thành kiểm kê thu nhập một ngày trước mặt Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương nhưng hắn không báo cho hai người chi tiêu nhập hàng này nọ. Bọn họ không biết Diệp Dương Thành hiện có bao nhiêu tiền.



- Lúc trước chuyển nhượng cửa tiệm lấy lại vốn tám vạn cộng với số tiền lời mấy hôm nay, hiện có khoảng mười chín vạn.



Diệp Dương Thành thận trọng trả lời:



- Chờ tiệm mới bên này khai trương, tiền hàng tổng kết vào cuối năm. Chỉ cần việc buôn bán bên tiệm đường Triêu Dương không vắng thì tháng sau để lại ba, bốn chục vạn không thành vấn đề.



- Ba, bốn chục vạn...




- Bốn người kia thất bại thì Băng Hỏa Song Sát không có cơ may sống sót. Năng lực của Băng Hỏa Song Sát có sức sát thương với linh thể, nếu hai người không thoát khỏi nói lên người kia không phải quỷ vật như người Lục gia đã nói!



Không khí nặng nề, nữ nhân nhíu mày suy tư. Hai nam nhân im lặng đứng cạnh nàng.



Mấy phút sau, nữ nhân hít sâu, nói:



- Sợ là chúng ta đều nghĩ sai.



Hai nam nhân kinh ngạc hỏi:



- Cái gì?



Mặt nữ nhân tràn đầy sát khí:



- Người tuyên bố nhiệm vụ treo giải thưởng cung cấp tin giả, dù không phải giả thì cũng là tin tức dựa vào suy đoán.



Nữ nhân gằn từng chữ:



- Người này ít nhất là dị nhân S giai, đáng giận!



Bởi vì tin tức không chính xác tạo thành tổn thất to lớn, đặc biệt là sát thủ đồng trong tổ chức mất liên lạc, có thể tưởng tượng tâm tình của nữ nhân tệ thế nào.



Yên lặng một lúc sau hai nam nhân liếc nhau.



- Vậy...



Một nam nhân mở miệng hỏi:



- Mang xác Yêu Ma Quỷ Quái về không?



Nữ nhân vụt ngẩng đầu:



- Khi còn sống là bốn phế vật, mang bốn xác chết phế vật quay về có tác dụng gì?



Ánh mắt lạnh băng làm nam nhân gục đầu xuống, phập phồng lo sợ không dám nói nhiều.



- Đi đi.



Đã xác định điều suy đoán thì nữ nhân không ở lại lâu hơn, nàng đội kính mát mới nãy vào phòng chứa xác đã tháo xuống, biểu tình bình tĩnh đi hướng cửa lớn.



Nhân viên nhà tang lễ thấy ba người đi ra, mỉm cười tới gần:



- Đã tìm được người thân đúng không?



Theo thường lệ bây giờ là lúc nhân viên nhận lì xì.



Nghe nhân viên hỏi, nữ nhân cười khẽ, tháo kính râm xuống.



Nữ nhân hỏi nhân viên:



- Ngươi còn nhận được ta không?



- Sao người nói vậy, đương nhiên nhận được... A...



Khi hai nam một nữ rời đi mười phút sau, người ta tìm thấy mảnh vụn xác chết của nhân viên ở ba nơi trong nhà xác.