Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 143 : Giành lấy

Ngày đăng: 14:52 18/04/20


Mặc kệ chuyện tối hôm qua tạo thành rung động lớn cỡ nào, đối với Diệp Dương Thành thì chỉ có ý nghĩa trừng trị quan tham, tăng công đức huyền điểm. Mục đích đã hoàn thành, chỉ có thế.



Chuyện nhức đầu cứ để kẻ làm quan giải quyết, Diệp Dương Thành chỉ là một kẻ buôn bán nhỏ, ai lại nghi ngờ hắn? Dù ngày hôm qua Diệp Dương Thành có chút xung đột với mấy người viện công thương trong chợ quần áo, nhưng ở trong mắt người khác thì chín người này chết do bị vạ lây, người ta không hề nhằm vào bọn họ. Ai rảnh rỗi giết người cho vui?



Vì vậy đến bây giờ thân phận của Diệp Dương Thành ẩn khuất, hắn không cần suy nghĩ quá nhiều, chưa đến lượt hắn dọn dẹp tàn cục.



Trần Thiếu Thanh la lên:



- Lão Diệp, lão Diệp!



Trần Thiếu Thanh nhấc chân bước vào cửa tiệm của Diệp Dương Thành.



Trần Thiếu Thanh chưa đến trước mặt Diệp Dương Thành đã cười toe toét nói:



- Ngươi có thể đi chợ quần áo mở cửa hàng lại!



- A?



Diệp Dương Thành hiểu lý do nhưng lúc cần diễn kịch thì phải giả bộ ngây thơ.



Diệp Dương Thành lộ biểu tình khó hiểu hỏi:



- Có chuyện gì?



- Hôm qua bốn tên khốn chó cậy mặt chủ đi chợ quần áo đã gặp chuyện vào buổi tối.



Khi Trần Thiếu Thanh nói chuyện liếc trộm Diệp Dương Thành, xác nhận vẻ mặt hắn bình tĩnh mới nói tiếp:



- Ngươi biết không? Tối hôm qua bên chúng ta xảy ra chuyện lớn...



Trần Thiếu Thanh kéo Diệp Dương Thành tới cửa tiệm, gã đứng cạnh cửa nhỏ giọng kể đại khái chuẹn tối hôm qua cho hắn nghe.



Diệp Dương Thành sợ hết hồn líu lưỡi nói:



- Không thể nào! Ai to gan quá vậy?



Trần Thiếu Thanh trợn trắng mắt:



- Ai biết?



Trần Thiếu Thanh cười mắng:



- Nếu ta biết tên nào to gan như thế sớm dẫn người đi bắt, còn rảnh rồi đứng đây nói nhảm với ngươi sao?



Diệp Dương Thành cười tủm tỉm:



- Nói cũng đúng.



Diệp Dương Thành tỏ vẻ chuyện không liên quan mình, vỗ ngực nói:



- Cảm tạ trời đất, ông trời có mắt! Mới rồi ta còn nói với mẫu thân là nếu không được thì đóng cửa tiệm bên chợ quần áo, mở tiệm khác đường Nam Môn...



- Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ thì không cần nữa.



Trần Thiếu Thanh cười nói:



- Không chỉ mấy tên khốn viện công thương xảy ra chuyện, đám cậu ấm đứng sau lưng bọn họ cũng tiêu đời. Lần này ngươi có thể yên tâm buôn bán trong chợ. Thôi không nói nhiều nữa, ta phải đi trấn chính phủ một chuyến.



Diệp Dương Thành thuận miệng hỏi:



- Đi trấn chính phủ làm cái gì?
- Ý của lão bộc là lão bộc có thể nuốt một nhân vật làm quen rồi...



- Thay thế?



Dương Đằng Phi lộ biểu tình khâm phục:



- Chủ nhân anh minh!



Khiến Trần Thiếu Thanh bất ngờ là khi gã chạy tới trấn chính phủ, Trầm Vũ Phàm không hề mặt nặng mày nhẹ mà thân thiện tiến lên mấy bước, vỗ vai Trần Thiếu Thanh.



- Ài, ta đã bảo lên tỉnh thị chuyện xảy ra tối hôm qua.



Trầm Vũ Phàm khẽ thở dài:



- Ngươi đừng tự trách mình, huyện phân cục sẽ nhận vụ án này, ngươi không cần thấy áp lực quá lớn.



Trần Thiếu Thanh ngạc nhiên, nhưng rất nhanh gã nhìn thấu mục đích đằng sau biểu hiện của Trầm Vũ Phàm.



Lòng Trần Thiếu Thanh thầm khinh thường, mặt ngoài biểu hiện cung kính nói:



- Ta biết rồi, Trầm thư ký.



Trầm Vũ Phàm cười khẽ:



- Được rồi, qua kia ngồi đi.



Trầm Vũ Phàm vỗ vai Trần Thiếu Thanh, rất là thân thiện chỉ vào ghế trống bên cạnh Trần Viễn Đông, phụ thân của gã.



Trầm Vũ Phàm nói:



- Ngươi đến rồi xem như chúng ta đã đủ người, bắt đầu đi.



Trần Thiếu Thanh gật đầu, nói:



- Được.



Trần Thiếu Thanh xoay người đi hướng phụ thân Trần Viễn Đông.



Đợi Trần Thiếu Thanh ngồi xuống, Trầm Vũ Phàm trở về chỗ của mình.



Trầm Vũ Phàm ho khan hấp dẫn mọi người chú ý:



- Chuyện đêm qua là đám côn đồ khiêu khích chính phủ chúng ta quá đáng!



Trầm Vũ Phàm trầm giọng nói:



- Đây cũng là khinh thường quyền uy của quốc gia! Đất nước tuyệt đối sẽ không tha cho đám côn đồ làm xằng làm bậy, giết người không chớp mắt! Phải bắt côn đồ nhưng cũng không thể bỏ dở công tác...



Trầm Vũ Phàm nói mấy câu ngắn ngủi chuyển đề tài sang mấy vị trí trống. Tuy Trầm Vũ Phàm nói uyển chuyển, mịt mờ nhưng những người có mặt ai không hiểu tiếng lóng nhà quan? Nghe vào tai bọn họ thì lời Trầm Vũ Phàm nói tức là quang minh chính đại tuyên bố ai đồng ý theo gã lăn lộn sẽ được gã tranh thủ chức quan cho.



Trầm Vũ Phàm ngồi ghế trên từ tốn diễn thuyết, người ngồi bên dưới lòng dậy sóng.



Làm quan có ai không hy vọng chính mình lên chức? Tuy trưởng trấn chỉ là cán bộ cấp chính khoa, phó trưởng trấn thuộc phó khoa nhưng đây là đứng đầu một trấn! Cái gọi là làm quan không bằng hiện quản, trưởng trấn là chức vụ nắm thực quyền!



Dù đẳng cấp hành chính hơi thấp nhưng tay cầm quyền lực mới là mấu chốt nhất!



Mọi người nhìn nhau, lòng dao động. Trầm Vũ Phàm ngồi ghế trên nhìn phản ứng của đám người, nở nụ cười. Quyền lực đúng là thứ tốt.



Lúc này không ai chú ý thấy một lão già mập mạp xuyên qua vách tường vào trong phòng họp, bay hướng Trầm Vũ Phàm.