Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 172 : Sợ hãi trong tuyệt vọng
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
- Chủ nhân không cần lo lắng, hình như thành viên Giới không biện pháp tùy ý đi lại.
Hắn thấy được Diệp Dương Thành lộ vẻ trầm tư, đại khái suy đoán trong lòng Diệp Dương Thành đang nghĩ điều gì, nói:
- Theo tiểu bộc biết, thành viên Giới chỉ ở lại tổng bộ tổ chức Dị Sát, hoặc nói cách khác, tổng bộ của Dị Sát chính là tổng bộ Giới, Giới cung cấp bao che cho tổ chức Dị Sát mỗi năm mươi năm một lần, tổ chức Dị Sát cung cấp đồ vật mà Giới cần, tỷ như người sống.
- Người sống?
Nghe được tin thành viên Giới không thể tùy ý hoạt động, trái tim vừa trầm tĩnh xuống lại treo cao lên, Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:
- Muốn người sống làm cái gì?
- Làm chuyện gì thì tiểu bộc không rõ.
Đường Thái Nguyên cũng mờ mịt nói:
- Tiểu bộc chỉ biết mỗi cách hai năm, tổ chức Dị Sát sẽ cung cấp cho Giới 81 nam nhân tráng niên dáng người cường tráng được tuyển lựa kỹ càng, ngoại trừ lần đó bao vây tiễu trừ kim bài sát thủ, tiểu bộc chỉ vội vàng gặp thoáng qua thành viên Giới một lần, về sau chưa từng gặp lại lần nào.
- Hơn nữa tuy rằng lần đó thành viên Giới lộ diện, nhưng sau khi oanh giết kim bài sát thủ liền vội vàng rời đi, không hề dừng lại một giây nào, tiểu bộc sau này nghe được tin của họ từ miệng của một kim bài sát thủ phân bộ Châu Á, mới biết được ngày đó người giết chết tên kim bài sát thủ kia là thành viên của tổ chức tên Giới.
- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng thành viên Giới không thể tùy ý hoạt động?
Diệp Dương Thành nhướng mày, sắc mặt có chút ngưng trọng, không tìm hiểu rõ ràng về Giới, trong lòng hắn luôn có một tảng đá đè nặng, ấm ức vô cùng.
- Nguyên nhân rất đơn giản, thành viên Giới cần linh hồn của dị nhân, hoặc là sinh vật linh thể!
Đường Thái Nguyên hít sâu một hơi, cúi người hồi đáp:
- Mặc dù Ngũ Sắc Thần Châu là lợi khí do Giới cung cấp cho tổ chức Dị Sát đối phó linh thể cùng linh hồn dị nhân, nhưng đồng dạng sau khi cầm tù linh hồn cùng linh thể, Ngũ Sắc Thần Châu cũng được trao trả lại cho Giới, theo tiểu bộc lớn mật suy đoán, thành viên Giới cần có linh thể hoặc linh hồn dị nhân, có thể là vì tu luyện, cũng có thể là vì việc khác.
Nói tới đây Đường Thái Nguyên tạm dừng lại tổ chức chút ngôn ngữ, mới tiếp tục nói:
- Thành viên Giới rất cường đại, một kim bài sát thủ ở trước mặt họ chỉ có thể bị miểu sát, theo chuyện này mà xem, nếu thành viên của họ có thể tùy ý tự do hoạt động, vì sao lại lựa chọn bao che dị nhân, phái dị nhân đi tìm tráng niên cường tráng cho bọn hắn đây? Giết chết toàn bộ dị nhân, dùng Ngũ Sắc Thần Châu cầm tù linh hồn của họ chẳng phải càng thêm trực tiếp?
- Cho dù lui giữ huyện Ung Gia lại thế nào?
Người thứ ba đứng lên, trầm giọng nói:
- Nếu dị nhân kia thật muốn huyết tẩy Vu gia, lui giữ huyện Ung Gia cùng tử thủ khu Long Khẩu có gì khác nhau? Chúng ta là đối thủ của bọn họ sao?
- Chúng ta còn có vật này!
Vu gia chủ hít sâu một hơi, lấy ra khẩu súng màu đen, vỗ mạnh lên bàn đứng dậy nói:
- Lui giữ huyện Ung Gia, lợi dụng ưu thế sòng bạc phân bố đem toàn bộ lực lượng hội tụ cùng nhau, lấy hết súng ống trong kho hàng trang bị, một khi đám dị nhân kia muốn diệt sạch, chẳng qua cùng hắn liều mạng, Vu gia từng xông qua sóng to gió lớn, không sống thì chết!
Theo trong lời nói này không khó nghe ra được, lui giữ huyện Ung Gia cũng không phải gia chủ nhất thời xúc động, rõ ràng đã làm xong nguyên vẹn chuẩn bị!
- Vậy Vạn Hưng đây?
Người đứng lên là con thứ hai của gia chủ, là quan tổng tài kiêm phó chủ tịch trên danh nghĩa của Vạn Hưng, trầm giọng nói:
- Khu Long Khẩu còn ba mảnh đất đang khai phát, một khi lui giữ huyện Ung Gia, Vạn Hưng làm sao bây giờ?
- …
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc không còn thanh âm.
Ngay lúc Vu gia còn tiến lui khó khăn, cửa phòng vốn khóa chặt đột nhiên tự động mở ra, một nữ tử thản nhiên đi vào, bởi vì rời khỏi khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành, mặc dù nàng không sợ ánh mặt trời nhưng cũng không thể thi triển thuật ẩn thân, bộ dáng Triệu Dung Dung bại lộ ra ngoài, xuất hiện trong tầm mắt người của Vu gia.
Đối mặt thần sắc kinh ngạc của Vu gia, Triệu Dung Dung đứng ở cửa thản nhiên nói:
- Truyền mệnh lệnh của chủ nhân nhà ta, hạn Vu gia trong hai ngày cả tộc rời khỏi cảnh nội thành phố Khánh Châu, toàn bộ sản nghiệp trên danh nghĩa hiến cho cơ cấu từ thiện, kẻ không theo, giết không tha! Người không phục, giết không tha!
Không khí trong phòng khách càng thêm ngưng trọng so với lúc trước…