Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 175 : Huyện Ôn Nhạc không thể loạn

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


- Mọi người chú ý, lập tức chạy tới rừng cây tùng phía bắc trấn Đại Giang, hạn trong nửa giờ!



Sắc mặt Vu gia chủ nghiêm túc mở ra máy truyền tin trước mặt, truyền ra mệnh lệnh tập kết:



- Trước tiên đuổi tới không nên tùy tiện tiến vào, bao vây khu rừng tùng kia, nếu nới lỏng dù một con ruồi bọ, hỏi tội các người!



- Dạ, gia chủ!



Các tinh nhuệ liên tiếp hồi đáp, bắt đầu dựa theo gia chủ chỉ thị chạy tới khu rừng tùng phía bắc trấn Đại Giang.



Ngồi trên sô pha trong phòng khách sạn, trên mặt Vu gia chủ hiện lên ý cười âm lãnh, trong ý cười ẩn chứa sát khí khôn cùng.



Ngồi trên sô pha thêm một phút đồng hồ, hắn tiếp tục cầm lên di động, tra tìm số điện thoại con thứ hai của hắn còn đóng quân ở biệt thự Vu gia, bấm máy.



- Lập tức mang theo tinh nhuệ các nơi, trong vòng một giờ chạy tới rừng cây tùng phía bắc trấn Đại Giang huyện Ôn Nhạc, đám dị nhân đang trốn ở đó chữa thương, mọi người mang theo súng ống, tốc độ phải nhanh!



- Cha, việc này…



- Thời cơ không thể mất, lần này nếu không giết rụng đám dị nhân kia, sẽ là ngày tận thế của Vu gia chúng ta!



Vu gia chủ trầm giọng cắt đứt lời nói của con trai, có tư thế thấy chết không sờn từ trước tới nay.



- Đã biết, cha!



Con thứ hai chần chờ chốc lát, cuối cùng gật đầu đáp ứng, nói:



- Con lập tức đi tập hợp nhân thủ!



- Con trai ngoan, đi thôi.



Vu gia chủ cúp điện thoại, trên mặt tràn ngập ý cười âm trầm:



- Mạo phạm thần uy chủ nhân, nổ súng làm bị thương linh sứ đại nhân, đêm nay cho các ngươi cùng nhau kết thúc…



Người của Vu gia nghe theo mệnh lệnh gia chủ bắt đầu tập kết, chạy nhanh tới rừng cây từng phía bắc trấn Đại Giang, trên thân đều mang theo khẩu súng cùng không ít viên đạn.



Bọn hắn cũng không biết ở bên trong rừng tùng chờ đợi mình là một hồi thịnh yến tử vong được Diệp Dương Thành tỉ mỉ bố trí, bọn hắn đồng dạng không biết, lúc này Diệp Dương Thành làm chuẩn bị cho ngày sau…



Chức quan của Trần Thiếu Thanh có chút quá thấp, tuy đã ngồi lên vị trí phó cục trưởng cục công an huyện Ôn Nhạc, nhưng năng lực vẫn cực nhỏ, theo khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành không ngừng khuếch trương, tác dụng của Trần Thiếu Thanh ngày càng yếu.



Diệp Dương Thành tự nhiên đã nhận ra điểm này, cho nên sau khi mãi cân nhắc, hắn tính toán đêm nay đưa công lao cho Trần Thiếu Thanh, tiếp tục trợ giúp hắn một tay!



Huống chi đoạn thời gian gần đây, trong huyện Ôn Nhạc rất nhiều người chết, nếu đêm nay đem cả Vu gia đều huyết tẩy, Diệp Dương Thành lo lắng bên quốc gia sẽ thật sự hạ quyết tâm điều khiển quân đội tiến vào chiếm đóng huyện Ôn Nhạc…



Dù sao cũng là quốc gia pháp trị, dựa theo cách nói của Dương Đằng Phi, trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện liên tục xảy ra, đã sớm khiến cho ngành tương quan của quốc gia xem trọng cao độ, tổ chuyên án chia thành một minh một ám, đã tiến vào huyện Ôn Nhạc tiến hành điều tra rõ những án kiện nơi này.




Đường Thái Nguyên khẽ nhíu mày nghĩ nghĩ, gật đầu nói:



- Tất cả đều gặp qua!



- Ân, đợi lát nữa ngươi làm rụng toàn bộ những người đó, chuyện còn lại giao cho công an huyện Ôn Nhạc đi.



Diệp Dương Thành nhếch môi cười, nói:



- Sau đó ngươi cùng ta đi biệt thự Vu gia ở khu Long Khẩu một chuyến, đem Ngũ Sắc Thần Châu mang về.



- Được, chủ nhân.



Đường Thái Nguyên đương nhiên không ý kiến, nhưng có chút chần chờ hỏi:



- Nhưng mà chủ nhân, tiểu bộc có câu không biết có nên hỏi…



- Nói đi.



Diệp Dương Thành cười cười gật đầu.



- Hiện tại chủ nhân đã quét sạch hắc bạch lưỡng đạo của huyện Ôn Nhạc.



Đường Thái Nguyên châm chước nói:



- Nhưng trong quan trường ngài cũng chỉ có một cây đinh, nếu ngài muốn toàn diện nắm huyện Ôn Nhạc trong tay, điểm ấy không đủ.



- Từ nay về sau huyện Ôn Nhạc sẽ không tiếp tục xuất hiện ác thế lực.



Diệp Dương Thành thoáng nheo mắt:



- Về bên quan trường, tạm thời nhìn xem quan chức từ bên ngoài điều vào là đức hạnh gì, nếu không phải người tốt, linh thể linh hồn bị cầm tù trong Ngũ Sắc Thần Châu của ngươi sẽ có đất dụng võ.



- Ý tứ của chủ nhân là…



- Huyện Ôn Nhạc là đại bản doanh của ta.



Diệp Dương Thành cười nhẹ đứng dậy, nói:



- Nơi nào có thể loạn, nhưng huyện Ôn Nhạc không thể loạn! Trong khoảng thời gian này tuy trong huyện hỗn loạn, nhưng sau rối loạn chờ đợi người dân trong huyện, chính là một thế giới mới thôi!



- Chủ nhân cao kiến…



Đường Thái Nguyên căn bản nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Diệp Dương Thành, nhưng vẫn cung kính khen ngợi một tiếng, sau đó đổi lại ánh mắt tán dương của Diệp Dương Thành, tựa hồ đang khen ngợi nhận thức của Đường Thái Nguyên…