Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 182 : Không bán thì thôi

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Huyện thành huyện Ôn Nhạc phồn hoa hơn trấn Bảo Kinh không biết bao nhiêu lần, ở trấn Bảo Kinh một tháng dùng bảy tám trăm đồng có thể thuê được một căn nhà đơn giản rộng chừng 80m2, hơn nữa còn có gia dụng, nhưng sau khi đến huyện thành, một căn nhà rộng 80m2, không có gia dụng nhưng một tháng là hai ngàn ba trăm đồng, hơn nữa còn không phải nằm trong huyện thành mà ở bên ngoài ngoại ô, thuộc đoạn đường nửa ngoại thành.



Cầm theo hành lý đi vào nhà mới thuê, nhìn lướt qua bài trí trang hoàng trong phòng khách, Diệp Dương Thành chỉ có thể cười khổ lắc đầu, đúng như lời dặn của cha hắn trước khi xuất phát, đi ra ngoài, có một số việc nhẫn nhịn được thì nên nhẫn nhịn.



Ngôi nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp cùng hai nhà vệ sinh, tuy rằng chia tách nên phòng khác chỉ có 20m2 thật nhỏ, nếu chỉ có một mình Diệp Dương Thành ở lại thì đã đủ.



Tùy tay đặt hành lý lên bàn, hắn xoay người đi vào một phòng ngủ đối diện phòng khách, bài trí trong phòng ngủ vô cùng đơn giản, một tủ quần áo có thêm một chiếc giường cứng, thậm chí còn không có bức màn.



- Dung Dung, Ưu Tử, hai người đi thu dọn phòng bếp cùng phòng khách một chút.



Hắn quay đầu lại nói:



- Minh Khi, Chấn Cương, Ngọc Thiến, Lâm Lập, bốn người đi thu dọn phòng ngủ cùng nhà vệ sinh.



- Dạ, chủ nhân!



Sáu người đi cùng Diệp Dương Thành đều đáp ứng, sau đó tự bận việc của mình, về phần Đường Thái Nguyên lưu lại trong căn nhà ở tiểu khu Ái Hà, canh giữ đống tiền trong phòng ngủ, chỉ đợi đến tối sẽ đem số tiền kia chuyển qua nơi ở hiện tại của Diệp Dương Thành, chính là căn nhà cho thuê tại huyện thành này.



Nhìn thoáng qua mọi người đang bận rộn, Diệp Dương Thành khẽ vươn vai đẩy cửa ra ngoài, sau khi xuống lầu đi tới một siêu thị bên ngoài tiểu khu, mua vật dụng sinh hoạt hàng ngày, tiếp theo lại đi tới một cửa hàng bán rèm cửa mua hơn mười bức màn màu xanh nhạt, cuối cùng mang theo bao lớn bao nhỏ quay về tiểu khu.



Có một điều đáng nói chính là, từ sau khi thăng lên thần cách cấp năm, thể cốt của Diệp Dương Thành tựa hồ cũng càng thêm mạnh khỏe, trong tay cầm nhiều đồ vật như vậy nhưng lại không hề thở gấp, chậm rãi đi về tiểu khu, vào thang máy…



Bận rộn từ 11h trưa đến hơn 4h chiều, lại đi ra ngoài hai chuyến mua một ít đồ điện gia dụng, lúc này ngôi nhà mới có dáng vẻ một chút, giữa phòng khách đặt một ti vi màn hình mỏng, đồ đạc trong phòng bếp xem như đầy đủ.



Phòng ngủ được Triệu Dung Dung cùng Ưu Tử được hai nàng đồng tâm hiệp lực bố trí thành một thế giới mông lung ảo mộng, nhưng khi hai nàng cực kỳ hứng thú tìm Diệp Dương Thành tranh công, hắn lại không hài lòng với ánh đèn trong phòng, mạnh mẽ đem đèn treo đổi thành đèn tiết kiệm điện, chỉ thay đổi một điểm nho nhỏ đã đem thành quả cả buổi trưa của hai cô gái phá hư hoàn toàn…



- Hô!



Đứng giữa phòng khách, nhìn thành quả suốt nửa ngày của bảy chủ bộc, Diệp Dương Thành hài lòng gật đầu:



- Có chút bộ dáng.



Mà lúc này cũng đã hơn sáu giờ tối.



- Dung Dung cùng Ưu Tử theo ta ra ngoài, bốn người ở lại nghỉ ngơi đi.



Diệp Dương Thành đi vào phòng ngủ lấy chìa khóa, nhìn bốn người Vương Minh Khi nói:




Không đợi hắn nói hết lời, Diệp Dương Thành liền cười mở miệng:



- Tôi chỉ nhàm chán tới đây đi dạo, có phải đồ cổ hay không không sao cả, đặt trong nhà thấy đẹp là được.



Nói xong câu đó, hắn cúi đầu liếc mắt đánh giá pho tượng Ngọc Quan Âm, gật đầu nói:



- Bộ dạng của pho tượng Quan Âm này cũng không tệ lắm…



Lời của hắn khiến ông chủ hết lời để nói, người nào mua đồ cổ, lời bình chính là bộ dạng không tệ lắm? Nhưng cũng chính vì câu nói không lòng dạ nào của Diệp Dương Thành, càng khiến ông chủ khẳng định hắn là thái điểu mười phần, hơn nữa bản thân hắn thập phần rõ ràng lai lịch của pho tượng Quan Âm kia…



Nghĩ nghĩ chốc lát, ông chủ nói:



- Nếu tiểu huynh đệ đã nói như vậy, tôi cũng không quá mức, pho tượng này thật sự là đồ cổ, nhưng niên đại tương đối gần…tiểu huynh đệ là một người thật tình, tôi cũng không nói nhiều, một giá, ba vạn! Ba vạn đồng thì bán cho cậu!



- Ha ha.



Diệp Dương Thành lắc đầu, cười đứng dậy không nói chuyện, nhưng thái độ rõ ràng là không chấp nhận!



Ông chủ âm tình bất định nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì…



- Tám ngàn đi.



Diệp Dương Thành trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên đưa ra cái giá làm ông chủ khó thể nhận:



- Tám ngàn đồng, tôi mua!



- Tám ngàn thật quá thấp, hai vạn rưỡi! Cực hạn!



Ông chủ nghiến răng nghiến lợi nhìn thật buồn cười.



Lúc này chung quanh có không ít người xem náo nhiệt, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập tròn xuất hiện giữa đám người…



Mà Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:



- Hai vạn, đây là cực hạn, bán thì bán, không bán thì thôi!