Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 186 : Diệt cả nhà ngươi

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


- Là Mạn Ny sao?



Nghe được thanh âm cô gái truyền vào, Lâm Đông Mai nâng tay lau nước mắt, nhìn Diệp Dương Thành nở nụ cười xin lỗi, đứng dậy đáp:



- Mẹ Lâm ở đây, con vào đi.



Chi nha…



Cửa phòng làm việc chậm rãi bị đẩy ra, ngoài cửa có một cô gái chừng hai mươi tuổi đang đứng, mái tóc dài đen nhánh buông xõa tới lưng, nàng mặc một chiếc váy bút chì màu cà phê, áo sơ mi màu cà phê không tay, nhìn vào cho người ta chỉ một ấn tượng: xinh đẹp!



Một cỗ chân khí tràn ngập ánh mặt trời thanh xuân hoàn toàn bộc lộ trên người nàng, nàng rụt rè đứng ở cửa, đôi mắt to nhìn lên người Diệp Dương Thành, cô gái tên Mạn Ny có chút kinh ngạc:



- Mẹ Lâm, anh ấy là ai vậy?



- Mạn Ny, mẹ Lâm giới thiệu cho con một chút.



Năng lực khống chế cảm xúc của Lâm Đông Mai mạnh phi thường, lúc này đã mỉm cười, vẫy tay với Mạn Ny, bà quay đầu nói với Diệp Dương Thành:



- Nàng tên Lâm Mạn Ny, theo họ của tôi, nhớ rõ năm đó nàng bị người đưa tới trong viện là một đứa trẻ vừa trăng tròn, trên người có thật nhiều chấm đỏ, không nghĩ tới chỉ nháy mắt đã lớn như vậy rồi.



Thổn thức một phen, Lâm Đông Mai lại đưa mắt nhìn Lâm Mạn Ny, nói:



- Vị này chính là Diệp Dương Thành Diệp tiên sinh, cậu ấy vừa quyên giúp một khoản tiền cho viện chúng ta, con đi nói với Mạn Đông bọn họ, bọn nhỏ trong viện được cứu rồi, cho họ đều trở về đi.



- Nha.



Nghe được lời của Lâm Đông Mai, Lâm Mạn Ny cũng đã nhìn thấy hai rương tiền, theo bản năng kinh hô một tiếng, che miệng kêu lên:



- Nhiều tiền như vậy?



Sau thoáng kinh ngạc, Lâm Mạn Ny bỗng nhiên hướng chỗ Diệp Dương Thành khom người cúi chào thật sâu:



- Diệp tiên sinh, tôi đại biểu nhi đồng trong viện cảm ơn ngài vô tư trợ giúp, thật sự, thật cảm ơn ngài!



- Ha ha, đây đều là việc tôi phải làm.



Diệp Dương Thành phi thường trình tự hóa đáp lại một câu, lúc này mới nghiêng đầu nói với Lâm Đông Mai:



- Lâm viện trưởng, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước, nga, phải rồi, ngài lưu lại số di động của tôi đi, nếu như có chuyện gì cần tôi trợ giúp, cũng có thể tới tìm tôi.



- Được, được.



Lâm Đông Mai nhanh chóng gật đầu, nói:



- Tôi đi tìm giấy bút…



- Con dùng di động ghi nhớ đi.



Lâm Mạn Ny thoáng chần chờ, lấy ra một chiếc di động cũ kỹ đã dùng nhiều năm, nhìn Diệp Dương Thành nói:



- Phiền toái Diệp tiên sinh đọc số di động của ngài…




- Bên tổ chuyên án đã giảm bớt đối tượng bị hoài nghi, hai người kia là người có khả năng nhất, sáng sớm mai tổ chuyên án sẽ phái người đi qua bắt giữ…



- Vậy sao?



Ánh mắt lẫm liệt đầy sát khí của Ngô Húc Đông nhìn thẳng vào Dương Đằng Phi.



Dương Đằng Phi nhanh chóng cúi đầu, bộ dáng phi thường hoảng sợ:



- Phải, tôi cam đoan đây là thật…



- …



Ngô Húc Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Đằng Phi, ước chừng hơn một phút sau hắn mới khẽ hừ một tiếng, đứng dậy rời đi:



- Hừ, nếu không thật sự, ta sẽ diệt cả nhà ngươi!



Sưu một tiếng, Ngô Húc Đông biến mất trong bóng đêm mờ mịt.



Mãi đến lúc này Dương Đằng Phi mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phương hướng Ngô Húc Đông rời đi, khóe môi hiện lên độ cong, đồng dạng nhẹ nhàng hừ một tiếng, bộ dáng vô cùng khinh thường.



Bước nhanh về chỗ bàn trà, hắn cầm di động gọi cho Diệp Dương Thành, sau khi kết nối liền cung kính cúi người:



- Chủ nhân, Dực Yêu đã mắc câu rồi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại đang đi về hướng nhà con mồi.



- Ha ha, không sai.



Đang ngồi chuẩn bị thưởng thức bữa tối của Triệu Dung Dung cùng Ưu Tử dọn lên, Diệp Dương Thành cười nhẹ một tiếng, nói:



- Tiếp theo cũng không còn chuyện của ngươi, trở về làm bí thư huyện ủy của mình đi.



- Dạ, chủ nhân.



Dương Đằng Phi cung kính đáp, theo sau cúp điện thoại.



Đặt di động lên bàn, trên mặt Diệp Dương Thành toát ra ý cười nghiền ngẫm, nói:



- Chuẩn bị một chút, theo ta cùng đi xem một vở kịch hay!



- Dạ, chủ nhân.



Triệu Dung Dung cùng Ưu Tử cung kính đáp, cùng nhau đứng lên.



Khóe mắt mang cười liếc nhìn hai nàng, Diệp Dương Thành vươn tay phải vỗ tay:



- Lão đại, lại đây!



Lão đại ruồi trâu nhanh chóng bay tới trên tay hắn, nhìn ruồi trâu ngũ thải ban lan, Diệp Dương Thành chậm rãi khép đôi mắt.



Hơn một phút sau, ruồi trâu lão đại dẫn đầu, Triệu Dung Dung cùng Tiểu Thương Ưu Tử theo sát phía sau, ba người bay nhanh về hướng tây huyện thành…