Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 2 : Cửu Tiêu Thần Cách

Ngày đăng: 14:50 18/04/20


- Ca…thật xin lỗi.



Bị lột nửa thân trần ném ra đường cái, toàn thân xanh tím một mảnh, khóe môi mang theo vết máu, trơ mắt nhìn thấy anh trai của mình bởi vì mình bị người đánh thành bộ dáng này, Diệp Cảnh Long cúi thấp đầu, lúng túng nói:



- Em…sau này em không bao giờ…đánh bạc nữa…



- Không có việc gì, bị đánh vài cái còn chưa chết được.



Diệp Dương Thành đứng lên, cố nén từng trận đau đớn trên người truyền đến, nhe răng trợn mắt hít sâu vài hơi nhìn Diệp Cảnh Long nói:



- Nhưng nếu em làm thêm vài lần kiểu này, em đợi chuẩn bị hậu sự cho anh đi.



- Em…em sẽ không.



Diệp Cảnh Long ấp úng cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, yếu ớt hỏi:



- Ca, anh sẽ không nói với cha mẹ chứ?



- Thằng nhóc.



Trên mặt Diệp Dương Thành vốn đang cười a a giống như không chút để ý, nhưng trong chớp mắt liền âm trầm xuống, hung hăng vỗ mạnh cái tát lên đầu Diệp Cảnh Long, nói:



- Còn nhỏ tuổi không ở trong trường ngoan ngoãn học bài, chạy đi chơi đánh bạc? Gan lớn, hay là Đổ Thần ám ảnh sao?



Đánh một cái mắng một câu vẫn chưa hết giận, hắn nhấc chân đá vào mông Diệp Cảnh Long, không để ý tới ánh mắt quái dị của người đi đường, Diệp Dương Thành nổi giận mắng:



- Lập tức cút về trường học đi!



- Vậy anh phải đáp ứng đừng nói cho cha mẹ…ai nha…em đi, em đi còn không được sao, đừng đánh nữa…mẹ ơi…



- Thằng nhóc, anh cho mày biết, lần sau còn làm ra chuyện hư hỏng như vậy, anh sẽ mặc kệ mày!



Nhìn Diệp Cảnh Long biến mất trong tầm mắt của mình, Diệp Dương Thành không còn giả vờ được nữa, hít sâu một hơi, trên mặt thống khổ:




- Quyển sách này tên là Cửu Tiêu, có thể thay trời hành đạo, ẩn chứa thần thông khôn cùng, nếu ngươi có quyết đoán muốn quản lý việc vặt nhân gian…



Lão giả nhẹ nhàng ngâm nga hai tiếng, vỗ tay, thanh âm giòn vang khiến Diệp Dương Thành choáng váng đầu óc, bỗng nhiên cảm thấy quyển sách bằng bạc nặng trịch trong tay mình biến mất, hơn nữa…còn rõ ràng cảm giác được có một món đồ vật đang di chuyển về phía trái tim của mình!



Đây là một loại cảm giác phi thường huyền diệu, không nói nên lời, nhưng Diệp Dương Thành biết có đồ vật di chuyển vào trái tim của mình!



Hắn kinh hãi nhìn lão giả, kêu lên:



- Ông nhét cái gì vào thân thể của tôi vậy?



- Quyển sách này tên Cửu Tiêu, còn có tên là Thần Cách.



Lão giả vuốt chòm râu bạc, cười cười nhìn hắn, nói:



- Chỗ tốt cụ thể do chính bản thân ngươi đi lĩnh ngộ, một ngày kia, khi quyển sách giải tỏa phong ấn cấm chế, mà ngươi có năng lực khống chế được quyển sách này…ha ha…



Trong tiếng cười nhẹ, lão giả hư không biến mất trong tầm mắt Diệp Dương Thành, giống như đã bốc hơi.



- Nè, lão nhân, đó là cái gì ah!



Diệp Dương Thành kinh ngạc thật lâu, nhìn lên bầu trời lớn tiếng hô to.



- Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiểu, sau này ngươi sẽ rõ…



Thanh âm mờ ảo của lão giả rơi vào trong tai Diệp Dương Thành.



- Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiêu?



Diệp Dương Thành có chút chán nản gãi đầu:



- Lời này có ý tứ gì đây?