Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 200 : Rất sùng bái

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Sáng hôm sau, Diệp Dương Thành gọi Đỗ Nhuận Sinh dẫn người đến kho hàng của nhà cung ứng họ Tôn, một hơi kéo đi một tấn titan, bắt tay chuẩn bị sản xuất.



Đối với việc có thể thoải mái lấy được số nguyên liệu như thế, Đỗ Nhuận Sinh vô cùng ngạc nhiên, khó tránh càng thêm tin tưởng đối với tương lai của công ty, năng lực của Diệp Dương Thành trong việc giải quyết nguy cơ nguyên liệu lần này thật sự làm cho hắn bội phục không thôi.



Những xưởng nhỏ khác đang sầu trắng đầu vì thiếu khuyết nguyên vật liệu hay giá cả vật liệu không ngừng tăng lên, Diệp Dương Thành lại nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này, tuy không nghe Diệp Dương Thành hay họ Tôn đề cập đến giá cả, nhưng Đỗ Nhuận Sinh có cảm giác một tấn tantan kia có giá cả tuyệt đối thấp hơn giá thị trường trước mắt!



Đây là một niềm tin tuy không có căn cứ, nhưng cũng đến từ lòng tin của Đỗ Nhuận Sinh đối với Diệp Dương Thành.



- Nguyên liệu cũng đã chuẩn bị, anh hẹn những khách hàng trước kia của nhà máy đi ra, đợi giữa trưa cùng tối gặp mặt, từ giờ trở đi toàn bộ phân xưởng phải dốc sức sản xuất, chuyện tiêu thụ tôi sẽ an bài ổn thỏa.



Mười giờ sáng đến nhà máy, Diệp Dương Thành tìm Đỗ Nhuận Sinh, nói:



- Đúng rồi, đã đủ công nhân sao?



- Đều đông đủ.



Nhìn Diệp Dương Thành đẩy cửa đi vào, Đỗ Nhuận Sinh gật gật đầu, nói:



- Các loại nguyên vật liệu đều chuẩn bị xong, tôi dự định xế chiều bắt đầu khởi công sản xuất.



- Chuyện sản xuất anh tự xem xét an bài đi.



Diệp Dương Thành cười cười nói:



- Nhưng phải cam đoan chất lượng, còn phải cam đoan tốc độ.



- Yên tâm đi Diệp tổng, việc này tôi hiểu.



Đỗ Nhuận Sinh phi thường tự tin, cười đáp:



- Tôi đến kho hàng nhìn xem nguyên vật liệu một chút, sau đó gọi điện thoại hẹn ông chủ điện khí Trường Hồng, giữa trưa an bài gặp mặt ở nhà hàng Tân Thế Kỷ được chứ?



- Được.



Nghe lời của Đỗ Nhuận Sinh, Diệp Dương Thành hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Sở Minh Hiên đang đứng bên cạnh, tiếp theo gật đầu nói:



- An bài ở đâu cũng được, có thể gặp người thì tốt rồi.




- Ngài có thời gian đến thăm một chút không?



- Một giờ chiều…



Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, cười nói:



- Được, tôi sẽ đến.



- Thật sao? Thật tốt quá!



Nghe được câu trả lời, Lâm Mạn Ny hoan hô một tiếng, nói:



- Sau khi ngài đến bệnh viện thì gọi điện cho tôi, tôi ra ngoài đón ngài, vừa lúc người giám hộ của các nhi đồng còn muốn gặp mặt cảm ơn ngài đâu!



- Ha ha, tôi chỉ quyên giúp ít tiền thôi, chân chính cứu trợ bọn họ chính là cô nhi viện đó.



Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:



- Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước?



- Dạ, buổi chiều gặp lại!



Lâm Mạn Ny nói.



- Được, chiều gặp lại.



Diệp Dương Thành cười cười, cúp điện thoại.



Đặt di động xuống, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm:



- Chờ cứu xong những đứa bé đáng thương kia, lại để Lâm viện trưởng đặt mục tiêu cứu trợ lên tuổi tác cao hơn, công đức huyền điểm khi hành thiện còn cao hơn trừng ác đâu…



Đỗ Nhuận Sinh vừa cầm sản phẩm chuẩn bị mang đi kiểm tra, lại phát hiện có hai chiếc xe dừng trước cửa nhà máy, cửa xe mở ra, từ bên trong bước xuống tám người.



Năm nam ba nữ, từ hai mươi đến năm mươi, vừa nhìn thấy họ, khuôn mặt Đỗ Nhuận Sinh thoáng run rẩy, sắc mặt nhất thời có chút khẩn trương…