Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 203 : Diễn kịch phải làm toàn bộ
Ngày đăng: 14:53 18/04/20
Diệp Dương Thành quay người đóng lại cửa phòng làm việc, bức màn trong phòng đã được Dương Đằng Phi kéo lại, cả phòng biến thành tối đen, hoàn toàn ngăn cách khả năng nghe lén của người khác.
- Chủ nhân!
Đi vào phòng làm việc, Dương Đằng Phi lập tức thay đổi, cung kính quỳ gối trước mặt Diệp Dương Thành, nói:
- Lão bộc thỉnh an ngài.
- Đứng lên đi.
Diệp Dương Thành khẽ gật đầu quay người ngồi xuống sô pha.
Mà Dương Đằng Phi thật tự giác đứng dậy, rót chén trà cho hắn, nói:
- Chủ nhân, việc này không nên chậm trễ, hiện tại lão bộc nên bắt đầu rồi?
- Được, tùy ý.
Diệp Dương Thành uống trà, mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Nhưng cần khống chế cảm xúc thật sự một chút.
- Dạ, lão bộc hiểu được.
Dương Đằng Phi cung kính đáp, xoay người đi về chỗ bàn làm việc, mạnh mẽ nâng tay, hung hăng vỗ mạnh lên bàn, tức giận rít gào:
- Hồ nháo, quả thật là hồ nháo!
Một tiếng rít gào này truyền ra thật xa, ngay cả vách tường văn phòng cũng không thể ngăn trở thanh âm quát lớn kia!
Dương thư ký còn đứng ngoài phòng làm việc sợ run cả người, trong lòng có chút không yên, không biết Trầm bí thư quát kẻ hồ nháo lại là ai?
Đồng thời tiếng rít gào của Dương Đằng Phi cũng bị những người đang ở văn phòng cách vách cùng đối diện hơn nữa đang đi lại trên hành lang đều nghe được rõ ràng, mọi người đều không hiểu ra sao, không biết Trầm bí thư vì sao lại giận dữ? Nghe thanh âm hình như đang phi thường tức giận…
- Dương Hữu Quốc, anh vào đi!
Sau tiếng rít gào, đại khái qua hơn một phút thời gian, Dương Đằng Phi mới lên tiếng gọi Dương thư ký vào phòng.
- Ha ha, việc này đương nhiên!
Lúc này Chân cục trưởng cũng hận Diệp Dương Thành đến cắn răng, lời nói của Vương cục trưởng cũng trùng hợp với ý tưởng trong lòng hắn.
Một khi có cơ hội, hắn tuyệt không để ý lại thêm một lần niêm phong chỉnh đốn, làm cho tên tiểu tử nhà giàu mới nổi kia phải nhớ lâu một chút!
- Diệp tổng, có điện rồi!
Dương Hữu Quốc rời khỏi tòa lầu ủy ban huyện chưa đầy 20 phút, Đỗ Nhuận Sinh đã gọi điện cho Diệp Dương Thành, cảm xúc có chút kích động:
- Người của công thương đã đến đây, tự tay xé giấy niêm phong, trời ạ, Diệp tổng, ngài không phải là con trai của vị đại quan nào đi?
- Ánh mắt của anh sao vậy? Có quan nhị đại như tôi sao?
Diệp Dương Thành nhất thời có chút dở khóc dở cười, cười mắng một tiếng:
- Nhanh chóng khôi phục sản xuất đi, đừng làm chậm trễ thời gian!
- Dạ được!
Lúc này Đỗ Nhuận Sinh ngượng ngùng cười, cúp điện thoại.
Bỏ di động vào trong túi, Diệp Dương Thành đứng dậy nói:
- Diễn kịch phải làm toàn bộ, đi thôi, diễn xong cảnh cuối cùng này ta cần đến bệnh viện thăm những đứa trẻ kia.
- Dạ, chủ nhân!
Dương Đằng Phi cung kính khom người đáp.
Sau đó bên trong tòa lầu ủy ban huyện, có không ít người kinh ngạc phát hiện, Trầm bí thư xưa nay luôn nghiêm túc, bày đủ cái giá của một bí thư huyện ủy, hôm nay không biết làm sao vậy, lại có thể…
Lại có thể cùng một thanh niên xa lạ từ trên thang lầu cười cười nói nói đi xuống, thẳng đến khi đem thanh niên tiễn đến tận cửa, Trầm bí thư thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị quay người đi vào trong thang máy.
Chỉ một hành động đưa tiễn nhất thời tạo thành một mảnh tiếng than sợ hãi, mặt trời mọc lên từ hướng tây rồi!