Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 207 : Ai cứu cứu tôi

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Khi âm mưu bị chuyển biến thành dương mưu, nếu không đầy đủ thực lực ủng hộ dương mưu, mưu lược này không đủ gây sợ.



Diệp Dương Thành không nghĩ tới hành động của Đàm Đại Hữu nhanh chóng như vậy, ban ngày vừa bị thất bại, đêm nay đã mưu đồ động tác mới, hơn nữa còn là thủ đoạn vô cùng ti tiện hạ lưu!



Nếu quả thật để cho Đàm Đại Hữu thuận lợi phát triển kế hoạch, đem đồ vật gây ô nhiễm ném cạnh công ty Dương Thành, hơn nữa còn thông đồng với hai cục trưởng kia, đến lúc đó dù Diệp Dương Thành có vô số miệng kêu oan cũng chẳng thấm vào đâu.



Nếu còn tùy ý để cho Đàm Đại Hữu giở trò hèn hạ thêm vài lần, trừ phi Diệp Dương Thành có được năng lực siêu nhiên, nếu không thật sự bị hắn thực hiện được.



Lúc này trong lòng Diệp Dương Thành vô cùng giận dữ.



Muốn thông qua loại thủ đoạn hạ lưu này cướp tiền tài của hắn, còn làm việc này trong khu vực quản hạt của hắn…



Đây có khác gì tự tìm đường chết?



- Đàm tổng, đêm nay đưa tụi em ra ngoài đi.



Hai cô gái chưa đầy hai mươi rút vào hai bên Đàm Đại Hữu, cô gái bên trái nũng nịu nói:



- Tùy tiện đi đâu nga!



- Ha ha…



Nghe lời của hai cô gái, Đàm Đại Hữu đương nhiên hiểu được hàm ý bên trong, hai tay không thành thật sờ loạn trên người hai nàng, nói:



- Hai đứa tao bao, không cần đi ra ngoài, anh xem nơi này cũng không sai.



- Nha…Đàm tổng là kẻ hư hỏng!



Bị mò mẫm tới bộ vị mẫn cảm, cô gái bên trái thuận thế mềm nhũn, dán lên người Đàm Đại Hữu, nũng nịu nói:



- Đừng nha…



- Thật không cần?



Đàm Đại Hữu cười ha ha, đứng dậy kéo nàng lên, cũng không quản nàng thật phản kháng hay giả vờ đứng đắn, đưa tay mò mẫm trên người nàng…



Thanh âm rên rỉ nhẹ nhàng vang lên, Đàm Đại Hữu đã được cô gái còn lại giúp cởi quần…



- Ong ong ong…



Đàm Đại Hữu đang bị lửa dục thiêu đốt, còn chưa kịp đem tiểu đệ nhét vào, Diệp Dương Thành đã khống chế ruồi trâu bay tới trước mặt của hắn, bốn mắt đối diện, thân hình Đàm Đại Hữu chấn động, ngay lập tức ánh mắt biến thành mê ly…




Vừa nhìn thấy mấy chục mỹ nữ, Đàm Đại Hữu theo bản năng thét lên chói ta.



Nhưng hắn còn chưa kịp quay đầu chạy trốn, một cô gái mở miệng nói:



- Người ngoại lai, đừng chạy, nàng là ác ma đã bị nguyền rủa, chúng tôi đều là người bình thường!



Thanh âm thật thanh thúy, êm tai như tiếng hoàng anh.



- Thật sự?



Nhịp tim Đàm Đại Hữu đã vô cùng gia tốc, thần kinh buộc chặt khiến trạng thái của hắn vô cùng khẩn trương, chỉ cần tiếp tục bị kích thích…



- Đương nhiên là thật sự.



Cô gái mở miệng gấp rút nói:



- Mau tới đây nha! Trong thôn có đồ vật khiến ác ma sợ hãi, nàng sẽ không dám đến gần đâu!



Cô gái có vẻ thật sốt ruột, giọng nói như là thật sự.



Đàm Đại Hữu tin lời của nàng, chạy thêm vài bước, quả nhiên bà già đi theo phía sau lại không dám đến gần, như vừa bị hù sợ hãi.



Đàm Đại Hữu thở một hơi dài, đôi mắt háo sắc nhìn các cô gái, nuốt nước miếng hắc hắc cười:



- Nàng thật sự không vào được sao?



- Phải!



Cô gái kia lại lộ nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói ra trực tiếp đem Đàm Đại Hữu nhốt đánh vào địa ngục:



- Nàng vào không được, nhưng mà ngươi cũng đừng mong đi ra ngoài…



Mấy chục cô gái xinh đẹp trẻ tuổi thoáng chốc biến thành một nhóm bà già quái vật, lúc này Đàm Đại Hữu đã rơi vào vòng vây của quái vật…



Rất nhanh, Đàm Đại Hữu bị nhóm quái vật cởi sạch quần áo…



Nhìn Đàm Đại Hữu thảm thiết tru lên, Diệp Dương Thành đứng giữa không trung sờ sờ mũi, nỉ non:



- Kỳ thật mình hẳn nên đi làm đạo diễn…