Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 213 : Không phải bôi phấn lót chứ?

Ngày đăng: 14:53 18/04/20


Bởi vì con trai về nhà, Ngô Ngọc Phương đóng cửa sớm hơn hai tiếng, sau khi đóng cửa Diệp Dương Thành cùng Diệp Hải Trung về nhà, hai người trò chuyện một chút công việc sinh ý, tuy Diệp Dương Thành nói chuyện có hơn phân nửa Dương Hải Trung nghe không hiểu, nhưng sau hai giờ nói chuyện hắn cũng hiểu được một ít.



Dựa theo cách nói của Diệp Dương Thành, sau khi hắn đi tới huyện thành nhờ vào số vốn trong tay mua xuống một nhà xưởng sản xuất tụ điện, trước mắt kinh doanh rất tốt, không lo nguyên liệu không lo đơn đặt hàng, sinh ý phát triển không ngừng.



Diệp Hải Trung không quan tâm con trai kiếm bao nhiêu tiền, hắn chỉ quan tâm con mình có đứng vững gót chân trong huyện thành hay không, nghe nói trạng huống hiện tại của con trong huyện thành ra sao, Diệp Hải Trung xem như được yên tâm, đương nhiên khó tránh còn liên tục dặn dò, tựa hồ là thói quen của người làm cha mẹ, Diệp Dương Thành lại không ngừng đáp ứng.



Mãi hơn năm giờ một nhà ba người ngồi cạnh bàn ăn, trên bàn bày đầy thức ăn mà Diệp Dương Thành thích nhất, tỷ như cá chưng dấm đường, thịt kho tàu…



- Ăn nhiều một chút.



Gắp khối thịt kho tàu bỏ vào chén cơm của con trai, nhìn thấy khuôn mặt rõ ràng gầy một vòng của hắn, Ngô Ngọc Phương đau lòng nói:



- Một người ở bên ngoài cũng không nên quá tùy tiện, cảm thấy mệt mỏi thì đến bệnh viên truyền nước biển, nếu mệt thì đừng thức đêm, ngủ sớm dậy sớm, con nhìn con đi, gầy thật nhiều!



- Mẹ, con không nhìn thấy được cơm ở đâu…



Diệp Dương Thành vừa buồn cười lại vừa cảm động, dùng đũa gẩy gẩy chén cơm, chỉ thấy thịt kho tàu hay xương sườn hầm, xem chừng muốn ăn cơm trước tiên cần giải quyết thịt trong chén.



Nhưng đồng thời với cảm giác khoái hoạt, Diệp Dương Thành thật bất đắc dĩ, chủ đề của mẹ hắn vĩnh viễn không rời khỏi mấy chữ bạn gái, ăn bữa cơm một giờ bà nhắc tới bạn gái không dưới mười lăm lần.



Đối với việc này Diệp Dương Thành ngoại trừ cười khan, thật không biết nên làm sao trả lời.



Buổi ăn tối khoái hoạt lại thống khổ mãi đến sáu giờ mới chấm dứt, vốn tưởng rằng có thể tranh thủ chút thời gian rỗi nghỉ ngơi, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ gọi tới:



- Nga nha…được rồi…



- Con ra ngoài nghe điện thoại.



Bỏ chén cơm xuống bàn, lên tiếng chào hỏi cha mẹ hắn cầm di động nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, đứng dậy đi ra ngoài bấm số…



- Là lão Diệp phải không?



Đầu bên kia điện thoại là một cô gái trẻ tuổi, đại khái chỉ hơn hai mươi, thanh âm không có gì đặc biệt.



- Cô…nga, cô là trưởng lớp?
- Mặc dù Lưu Tuyết Oánh không đi cùng chúng ta hết ba năm học sinh trung học, nhưng dù sao từng là bạn học, phần tình nghĩa này cũng không thể quên đi.



Nữ trưởng lớp đẩy kính mắt, nói:



- Hiện tại nàng cùng người nhà đã xảy ra thảm kịch như vậy, chúng ta là bạn học cũ, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?



- Ha ha, trưởng lớp cứ nói thẳng đi, cần chúng tôi làm gì thì cứ nói là tốt rồi, mọi người đều hiểu được đạo lý lớn, bằng không đêm nay đã không ngồi ở chỗ này.



Diệp Dương Thành cười nói:



- Trực tiếp bố trí nhiệm vụ đi thôi.



- …



Tựa hồ có chút bất mãn Diệp Dương Thành ngắt lời của mình, nhưng trưởng lớp chỉ liếc qua gật gật đầu, nói:



- Lão Diệp nói không sai, lần này gọi mọi người đến, chủ yếu là vì quần áo di vật chôn cho Lưu Tuyết Oánh, di thể của gia đình nàng do chính phủ ổn định, chúng ta không cần phải lo lắng, nhưng di thể của nàng không tìm được, cho nên chỉ có thể chôn quần áo di vật khi lập mộ, đêm nay có hai chuyện cần minh xác.



Nói tới đây, trưởng lớp thoáng trầm ngâm chốc lát, tổ chức chút ngôn ngữ mới nói tiếp:



- Chuyện làm thứ nhất chính là phiền toái tất cả mọi người cẩn thận ngẫm lại, ở trong nhà hay ở địa phương nào có lưu giữ đồ vật mà Lưu Tuyết Oánh từng dùng khi còn sống hay không? Dù sao cũng là mộ phần chôn di vật, cần phải có điểm ký thác, bằng không thật không tốt lắm.



- Đồ vật Lưu Tuyết Oánh đã dùng qua?



Ngoại trừ trưởng lớp hai nữ đồng học lắc đầu tỏ vẻ không có.



Thông Đầu cũng lắc đầu phủ nhận, tiểu Điền Kê hai má ửng đỏ, lúng túng nói:



- Tôi…nhà tôi hình như còn có một vật…



- Cái gì vậy?



Trưởng lớp hai mắt tỏa sáng, chỉ cần có đồ vật, chuyện làm mộ sẽ dễ làm!