Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 2212 : Đằng sau ngươi có người (Hạ)
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
Diệp Dương Thành đánh rùng mình, lòng thầm nhủ:
- Dung Dung, nàng đi ngay đường Duyên Hà Thượng Quan thôn, ta quên số mấy nhưng là một căn nhà bảy tầng, trước cửa có hai con sư tử đá. Đó là nhà của một bạn học khác của ta, đi mau lên!
Diệp Dương Thành bản năng cho rằng nghi phạm giết người gần như mất trí này nhằm vào những bạn học của hắn, thậm chí là chính hắn.
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành không dám lơ là, sau khi xác nhận Triệu Dung Dung chạy đi Thượng Quan thôn ngay thì liên lạc với Hình Tuấn Phi:
- Ngươi lập tức dẫn tất cả người trong thị trấn chạy đến Bảo Kinh Trấn gặp ta ngay trong vòng mười phút!
Hình Tuấn Phi nghe Diệp Dương Thành đột nhiên ra lệnh, gật đầu ngay, nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Tuy Hình Tuấn Phi không biết bên Diệp Dương Thành xảy ra chuyện gì nhưng giọng nói vội vã của lão đã đưa một tin tức rằng chắc chắn có việc, còn là chuyện lớn.
Hình Tuấn Phi nghe lệnh lập tức điểm danh đám người Đường Thái Nguyên biến thành từng luồn sáng sương mù bay hướng Bảo Kinh Trấn.
Trên cầu thang nhà Tiểu Điền Kê vang lên giọng nam nhân trung niên:
- Người ở đâu?
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Không lâu sau một nam nhân trung niên lạ mặt, mặc đồ cảnh sát bước xuống lầu. Mặt chữ điền ngay thẳng, mày rậm mắt to, bộ dáng rất là chính phía.
Nam nhân trung niên đứng ở cửa thang lầu một lúc lâu, nhìn Diệp Dương Thành đứng trước cổng. Nam nhân trung niên do dự giây lát sau nhấc chân bước đến gần.
Nam nhân trung niên vừa đi vừa hỏi:
- Khi người chết tử vong thì ngươi đang nói chuyện điện thoại với nạn nhân?
Diệp Dương Thành gật đầu, hắn hoàn toàn không đặt tinh thần vào chuyện này.
Nam nhân trung niên nhíu mày hỏi:
- Khi đó các người nói gì? Khi xảy ra vụ việc ngươi có nghe thấy cái gì?
Sở trưởng trung niên thở dài thườn thượt:
- Mạng sống trẻ trung biết bao, ài...
Dương Cao Dương đã đầu lìa khỏi cổ, tròng mắt bị hung thủ tàn bạo móc đi. Máu chảy đầy sàn phòng ngủ, máu tanh gay mũi. Diệp Dương Thành nhìn Dương Cao Dương tháng trước còn cùng hắn nhậu nhẹt, cụng ly cươi giỡn lúc này đã âm dương hai nơi, lòng hắn nặng trĩu.
Nắm tay Diệp Dương Thành siết chặt, cơ mặt căng cứng xanh mét, mặt hắn đầy vẻ túc sát.
Diệp Dương Thành yên lặng nhìn xác Dương Cao Dương hơn mười giây sau, sở trưởng trung niên chậm rãi bước tới gần hắn.
Sở trưởng trung niên liếc xác Dương Cao Dương một cái rồi dời sang Diệp Dương Thành.
- Cho ta số liên lạc.
sở trưởng trung niên nói tiếp:
- Có lẽ tiếp theo còn một số việc cần ngươi nhớ lại.
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nhưng hắn không trả lời sở trưởng trung niên ngay mà quay đầu nhìn mẫu thân của Dương Cao Dương.
Diệp Dương Thành khô khốc nói:
- Bá mẫu đừng buồn nữa, ta... Ta tin tưởng cảnh sát sẽ không để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật!
Mắt Diệp Dương Thành lóe qua sát khí lạnh băng, hít sâu, nói:
- Chắc chắn sẽ không!
Diệp Dương Thành để lại số điện thoại cho sở trưởng trung niên, hắn ra khỏi nhà Dương Cao Dương, lái xe đi nghĩa địa công cộng của Bảo Kinh Trấn. Trực giác cho Diệp Dương Thành biết cái chết của đám người Dương Cao Dương, Tiểu Bàn Tử có lẽ liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với khu mộ bên đó.
Trong tình huống không rõ lai lịch, mục đích của hung thủ, Diệp Dương Thành chỉ có thể ôm tâm lý may mắn chạy đến nghĩa trang nhìn xem có dấu vết gì để lại không. Mặc dù Diệp Dương Thành biết xác xuất này vô cùng nhỏ bé.
Y quan trủng của Lưu Tuyết Oánh không có nhiều vật đáng giá chôn theo, nhưng theo tập tục Bảo Kinh Trấn thì ném vào ttiền xu từ chín mươi chín khối đên một mao. Diệp Dương Thành tin tưởng không có trộm mộ nào để mắt tới chín mươi chín khối tiền vật bồi táng.
Nếu không có kẻ trộm mộ đào y quan trủng của Lưu Tuyết Oánh thì ai rảnh rỗi, hao phí công sức đào ngôi mộ đúc bê - Tông?