Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 228 : Biến ảo khó dò

Ngày đăng: 14:54 18/04/20


Nam nhân chỉ vào đống mảnh nhỏ màu đỏ trước mặt, nói:



- Cái đống mảnh vụn này hay nói đúng hơn là mảnh vụn xương cốt, da của một người, ban đầu đó là con người hoàn chỉnh.



Nghe nam nhân suy đoán, nam nhân cầm máy dò định vị nhíu mày hỏi:



- Làm sao chắc chắn đây là mảnh nhỏ của một người?



Nam nhân cầm máy dò định vị bước tới gần.



Nam nhân kia cúi người nhặt lên dúm tóc cứng như kim, đứng lên nói:



- Xung quanh rơi rụng tóc.



- Nhìn hoa văn mấy mảnh nhỏ này không khó nhìn ra là làn da khô nứt. Từ đây suy đoán sáu người Vương Liệt Cương đầu tiên là phát hiện thứ không biết có phải là con người không, đuổi theo đến chỗ này. Sau đó bọn họ bao vây thứ không biết có phải con người không.



Nam nhân trầm ngâm nói:



- Nhưng trình độ cường hóa của sáu người Vương Liệt Cương thấp hơn trung bình, khi đấu với thứ đó đã bị nó diệt sạch.



Nam nhân cầmm áy dò định vị bản năng hỏi:



- Nhưng tại sao hiện trường có dấu vết dị nhân ra tay?



Hỏi xong nam nhân lấy lại tinh thần, vẻ mặt ngộ ra:



- À, ta biết rồi. Khi thứ không biết có phải con người giết sáu người Vương Liệt Cương thì một đội dị nhân chạy tới, sau đó giết thứ kia rồi rơi đi?



- Cái này hơi bị thần thoại.



Nam nhân luôn im lặng lắng nghe lên tiếng:



- Dị nhân nguyên Ôn Nhạc huyện chỉ có đám làm mưa làm gió trong Ôn Nhạc huyện, bọn họ sẽ ra tay giết quái vật không biết có phải là con người?



- Vậy ý của ngươi là sao?



Nam nhân cầm dúm tóc quay đầu nhìn người kia, hỏi:



- Thứ này là gì?



- Theo ta thấy quái vật không biết có phải con người là kết quả do đám dị nhân Ôn Nhạc huyện tạo ra.
- Cứ nói thoải mái, nhiều lời vô tội, im lặng đáng giết.



Được Diệp Dương Thành cho phép, Hình Tuấn Phi cười nói:



- Vâng thưa chủ nhân.



Hình Tuấn Phi cười khổ, đứng lên, khom lưng hướng Diệp Dương Thành.



- Qua lần ra tay này, lão bộc cho rằng thực lực chúng ta hiện có cùng lúc đối phó với bốn quái vật đã là khó khăn. Nếu cùng đấu với mười quái vật, không, chỉ nói sáu quái vật thì chúng ta không có chút phần thắng.



Diệp Dương Thành nhướng mày nói:



- Sẽ thua sao?



Hình Tuấn Phi lắc đầu ngay:



- Không, sẽ không thua.



Hình Tuấn Phi thấy Diệp Dương Thành lộ biểu tình khó hiểu, lão giải thích rằng:



- Nếu chỉ là đối đầu với đám quái vật, chúng nó không bay được nhưng chúng ta thì có thể. Mặc dù không đánh thắng, nếu muốn chạy trốn dễ như chơi.



- À...



Diệp Dương Thành thầm thở dài, ngẫm nghĩ, hắn lần nữa cười khổ lắc đầu nói:



- Nhưng nếu không chỉ đâu với quái vật thì sao? Nếu người điều khiển đám quái vật cầm mười mấy viên thần châu ngũ sắc thì sao?



Mặt Hình Tuấn Phi cứng ngắc, không dám nói thêm:



- Cáinày...



Diệp Dương Thành nhìn Hình Tuấn Phi khom lưng, lặng im, hắn không ngốc, hiểu đây có nghĩa là không biết nên nói cái gì.



Diệp Dương Thành bực bội vẫy tay, lòng hắn rối loạn.



Những quái vật nhanh như tia chớp, da dày thịt béo thêm vào sức mạnh siêu lớn. Nếu bị lũ quái vật áp sát, đừng nói một Diệp Dương Thành, dù là mười, trăm Diệp Dương Thành cũng bị lũ quái vật dễ dàng xé vụn.



Nếu chỉ có quái vật còn dễ nói, đám người Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên cứu viện, trên không trung có giúp đỡ, dù Diệp Dương Thành không tiêu diệt được lũ quái vật nhưng có thể bay trên bầu trời trốn truy sát. Vấn đề là...