Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 2522 : Rung động (Hạ)
Ngày đăng: 14:54 18/04/20
Giây lát sau bốn tên du côn bị Diệp Dương Thành cho bốn cú đấm té cái bịch xuống đất. Dưới tình huống như vậy, Diệp Dương Thành không quan tâm bốn tên du côn có bị chấn động não hoặc bị hắn đấm chết không.
Thanh lý bốn tên du côn đằng sau xong, Diệp Dương Thành sải bước kéo cổ tay Lâm Mạn Ny chạy ra vòng vây côn đồ. Diệp Dương Thành giơ chân phải đạp mạnh.
Rầm!
Tên du côn thứ năm bị Diệp Dương Thành đá trúng ngực văng ra xa hơn một thước, té cái bịch xuống đất.
Tất cả xảy ra trong giây lát, tốc độ ra tay của Diệp Dương Thành vượt xa cực hạn người bình thường làm được.
Không ai chú ý đến Diệp Dương Thành có ra tay nhanh hay không, điều bọn họ có thể thấy là năm tên du côn không kịp rên một tiếng đã bị hắn đánh ngã dưới đất.
Mãi khi tên du côn thứ năm bị đá bay ra ngoài, Lâm Mạn Ny lấy lại tinh thần.
- Diệp đại ca!
Nhìn Diệp Dương Thành kéo tay mình, nhấc chân đạp tên du côn thứ sáu, Lâm Mạn Ny khóc kêu:
- Diệp đại ca!
Cảm giác thấy hy vọng ở ngõ cụt làm Lâm Mạn Ny mừng hết lớn. Nàng cứ nghĩ Diệp Dương Thành đã đi ai ngờ hắn bỗng xuất hiện trước mặt nàng, niềm vui đó khiến Lâm Mạn Ny mừng rớt nước mắt.
Rầm!
Tên du côn thứ sáu đỡ hơn chút, hoàn toàn biến sắc mặt và kêu được một chữ:
- Ngươi...
Tốc độ của Diệp Dương Thành nhanh làm người ta run sợ.
Sau khi đạp bay tên du côn cuối cùng, Diệp Dương Thành không kịp nói lời an ủi Lâm Mạn Ny, hắn kéo nàng chạy mấy bước, mở cửa Curls Octavia ra.
Diệp Dương Thành vội vàng giục:
- Mau lên xe!
Quanh bãi đỗ xe toàn là người của Phủ Thủ bang, chuyện xảy ra bên này khiến đám côn đồ rải rác gần bãi đố xe chú ý.
Diệp Dương Thành không muốn ngay mặt gây nhiều rắc rối, muốn đối phó đám cặn bã này thì hắn có trăm ngàn loại thủ đoạn ngầm.
Chờ Lâm Mạn Ny bối rối chạy lên xe, Diệp Dương Thành chui vào ghế lái, khởi động xe, chỉnh cần số. Diệp Dương Thành đạp chân ga, quay đầu xe, lại điều chỉnh cần số, lại đạp ga.
Xình xịch xình xịch!
Động cơ phát ra tiếng gầm rú, Curls Octavia vọt nhanh ra ngoài.
Từ lúc Diệp Dương Thành xông lên đánh gục Minh ca tới leo lên xe bỏ trốn, toàn quá trình chưa được một phút.
- Nào, hãy ngồi xuống ghế đi, ta pha ly nước chanh cho nàng.
- Ta... Ta uống nước lọc là được.
Lâm Mạn Ny phản xạ nói:
- Nước ấm.
Lâm Mạn Ny không giật tay khỏi bàn tay Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành chú ý thấy phản ứng của Lâm Mạn Ny, hắn cười tủm tỉm đồng ý. Diệp Dương Thành dắt Lâm Mạn Ny ngồi xuống sofa, lấy một ly giấy từ dưới bàn, bước tới trước máy nước uống rót hai phần năm nước lạnh, hai phần năm nước sôi. Diệp Dương Thành nắm trong tay cảm giác nhiệt độ đã ấm, hắn xoay người đặt ly nước trước mặt Lâm Mạn Ny, sau đó ngồi xuống sofa bên cạnh nàng.
Im lặng mấy phút sau, Lâm Mạn Ny cầm ly nước uống, tinh thần bối rối. Diệp Dương Thành ngồi trên sofa yên lặng nhìn Lâm Mạn Ny, không lên tiếng.
Chờ Lâm Mạn Ny uống hết ly nước, Diệp Dương Thành ngồi thẳng người.
Diệp Dương Thành do dự một lúc sau, nói:
- Nàng có muốn nói ra vụ việc cho ta nghe không?
Lâm Mạn Ny ngẩn ngơ:
- Ta.....
Lâm Mạn Ny cúi đầu thổ lộ:
- Trước kia khi còn trong cô nhi viện có một đại ca ca tên Lâm Hải Đông...
Lâm Mạn Ny nghẹn ngào kể, Diệp Dương Thành yên lặng lắng nghe. Bất giác hai nắm tay Diệp Dương Thành siết chặt, biểu tình cực kỳ khó xem.
Chờ Lâm Mạn Ny kể xong từ đầu đến đuôi, trong lòng Diệp Dương Thành đã tràn ngập tức giận.
Mặt Diệp Dương Thành xanh mét nói:
- Nếu đêm nay ta không đi qua...
Lâm Mạn Ny cười thảm:
- Thì bây giờ ta đã chết.
Giọng Lâm Mạn Ny thê lương nói:
- Lâm Hải Đông, Đại Đông Qua... Hu hu...
Lâm Mạn Ny bật khóc thành tiếng, hốc mắt đỏ rực, nước mắt rơi tí tách.