Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 269 : Chân trời góc biển có chỗ cho ngươi ẩn giấu

Ngày đăng: 14:55 18/04/20


Cái thùng lại bị kéo khóa, nam nhân mặc thường phục mở nắp thùng, tùy tay lấy một cuốn sổ trong đống chứng cứ ra. Nam nhân mặc thường phục lật sơ, chậm rãi biến sắc mặt.



Nam nhân mặc thường phục lật xem tám cuốn sổ, mấy phong thư, nghe đoạn ghi âm thì mặt xanh như tàu lá chuối.



Bộp!



Nam nhân mặc thường phục ném mạnh một cuốn sổ xuống mặt bàn, tức giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



Nam nhân mặc thường phục trầm giọng nói:



- Chết chưa hết tội, chết chưa hết tội!



Trong khi nam nhân mặc thường phục xanh mặt trước thùng đầy ắp chứng cứ trong văn phòng của Triệu Nguyên Đằng tại tầng mười tám. Tổ trưởng chuyên án xuống tần hầm xem xét tình hình và các thành viên bị cảnh tượng trước mắt hù sợ mặt trắng bệch, môi tím lịm.



Nguyên tầng hầm nộc nặc mùi tanh hôi khiến người buồn nôn, tất cả bóng đen mở. Trong tầm mắt một đống lộn xộn, xác chết nằm la liệt kích thích thị giác, rung động tâm hồn chưa từng có.



Bọn họ không có phúc nhận trùng kích, rung động như vậy. Chín người xuống tầng hầm, có ba nôn ói tại chỗ, bốn người nghẹn một lúc cũng không chịu nổi nôn thốc nôn tháo. Chỉ có tổ trưởng và một phó tổ trưởng là cố nén quợn, mặt trắng như tờ giấy, cơ thể run run.



Mười phút sau, bước đầu điều tra nhiều xác chết trong tầng hầm đã xong. Nghe báo cáo, tổ trưởng suýt trượt chân té.



Độc Giao bang, là Độc Giao bang.



Đám người này chét ở đâu không được cố tình chết trong tầng hầm tập đoàn Hoành Hải, dù có lòng giải vây cho Triệu gia cũng khó giải thích mối quan hệ mập mờ giữa hai bên.



Tổ trưởng chuyên án rất hận.



Ngay lúc này, một nam nhân mặc đồ cảnh sát chạy tới, chỉ vào một góc khuất.



Cảnh sát này hấp tấp nói:



- Bên kia, phát hiện thứ hung thủ để lại.



Tổ trưởng chuyên án mừng rỡ, còn tưởng đâu phát hiện thứ gì ghê gớm. Tổ trưởng chuyên án vội bước nhanh đến góc tường, khi tới nơi gã kinh ngạc phát hiện đây mà là chứng cứ gì? Rõ ràng là dòng chữ để lại cho tổ chuyên án.



Một hàng chữ khiến người rợn tóc gáy, không rét mà run, tràn ngập uy hiếp.




Nam nhân này bước lên chiếc xe hơi Mazda màu đen không chút bắt mắt chạy quốc lộ lao nhanh đi Khánh Châu thị.



* * *



- Tại sao đến bây giờ mới bao cho ta biết?



Biểu tình của Diệp Dương Thành cực kỳ khó xem, nói đúng hơn là vô cùng vặn vẹo đứng trước cửa sổ, lòng siêu bực mình.



Giọng Diệp Dương Thành trầm thấp hỏi:



- Ở trong mắt ngươi còn chủ nhân ta đây không?



Bùm!



Tuy cách điện thoại nhưng tiếng động bên Sở Minh Hiên rõ ràng truyền vào tai Diệp Dương Thành.



Sở Minh Hiên quỳ dưới đất, run cầm cập nói:



- Chủ nhân, lão bộc tưởng có thể kiềm chế bọn họ...



- Tưởng có thể kiềm chế?



Diệp Dương Thành tức giận bật cười nói:



- Ha ha ha ha ha ha! Hay cho câu tưởng. Cũng vì ngươi tưởng nên dư nghiệt Phủ Thủ bang huyết tẩy văn phòng tổng hội từ thiện. Vì ngươi tưởng nên dư nghiệt Phủ Thủ bang hoành hành nghênh ngang trong Âu Dương khu. Vì ngươi tưởng nên bao nhiêu người vô tội bị kéo vào thị phi này? Ngươi, còn tưởng cái gì? Nói hết ra đi!



Diệp Dương Thành liên tục quát hỏi làm Sở Minh Hiên sợ hãi run như cầy sấy.



- Chủ nhân, lão bộc biết sai!



Sở Minh Hiên quỳ rạp dưới đất, nghẹn ngào nói:



- Cầu chủ nhân tha thứ cho lão bộc một lần này đi, chủ nhân!