Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 2711 : Giết hay không (Thượng)

Ngày đăng: 14:55 18/04/20


Rõ ràng khi đó có thể một hơi đánh tan Phủ Thủ bang nhưng hắn cứ nghĩ dùng trò chia rẽ tự cai trị gì đó. Nếu Diệp Dương Thành dứt khoát dao sắc chặt đay rối thì đâu xảy ra chuyện hôm nay?



Diệp Dương Thành bực bội giậm chân:



- Do dự thiếu quyết đoán, do dự thiếu quyết đoán!



Diệp Dương Thành hít sâu, nhỏ giọng nói:



- Sau này sẽ không do dự như vậy nữa.



Diệp Dương Thành ngoắc Đại Ca tên du côn, năm mươi con ong vàng cường hóa chung cực, một trăm con ong vàng cường hóa cao giai đang bay trên bầu trời vào phòng mình. Diệp Dương Thành nhìn mười lăm hàng, mỗi hàng mười con ong vàng đậu dưới đất, lại nhìn Đại Ca ruồi trâu cúi đầu nghiêm nghị nằm sấp đằng trước nhất, tâm tình hắn tốt hơn một chút.



Diệp Dương Thành giảm bớt quyết tâm thực hiện hành động đánh tan vào tối nay. Trời có đức hảo sinh, chỉ cần không phải kẻ đáng chết thì Diệp Dương Thành sẽ cho bọn họ một cơ hội thay đổi làm lại con người mới. Cuối cùng bọn họ có thật sự đổi tính làm người tốt hay không phải xem suy nghĩ, giác ngộ của mỗi người.



Diệp Dương Thành đứng trước cửa sổ, kiên nhẫn chờ Sở Minh Hiên đưa tư liệu thành viên Phủ Thủ bang cho mình, cũng chờ bóng đêm buông xuống.



Trong phòng lầu ba khách sạn bình thường Âu Dương khu. Cửa sổ gần đường cái mở ra một cái khe nhỏ, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng trước khung cửa sổ nhìn xuống người qua đường tới lui, tên du côn xen lẫn trong đám đông. Nam nhân hơn ba mươi tuổi nở nụ cười như có như không.



Nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng yên không nhúc nhích một tiếng sau ngước lên nhìn sắc trời tối sầm, nhỏ giọng nói:



- Chắc... Ngươi sẽ ra tay?



Không ai trả lời nam nhân hơn ba mươi tuổi, gã lại bổ sung câu khẳng định:



- Ngươi đừng để ta thất vọng.



Nam nhân hơn ba mươi tuổi nói xong hai câu trước sau mâu thuẫn, gã cười kỳ dị, đóng kín cửa sổ, biến mất sau màn che.



Buổi tối mau đông luôn dến sớm. Mới năm giờ rưỡi chiều sắc trời đã đen ngòm. Tối hôm qua xảy ra rối loạn dường như không ảnh hưởng người ta đi dạo phố, sống về đêm trong Âu Dương khu. Nơi đây vẫn ồn ào tiếng người, chìm trong thế giới hoa hồng rượu chè.



Trên bàn trà chất đống hồ sơ tài liệu, Diệp Dương Thành tùy tay rút ra một xấp.



- Bắt đầu từ ngươi đi.



Diệp Dương Thành kinh ngạc phát hiện người đầu tiên là Lâm Hải Đông mưu tính dụ dỗ Lâm Mạn Ny. Diệp Dương Thành nhìn lướt qua hồ sơ, khóe môi cong lên, chậm rãi khép mắt.



Sở Minh Hiên, Triệu Dung Dung, Đường Thái Nguyên, Tiểu Thương Ưu Tử khoanh tay đứng sau lưng Diệp Dương Thành, tùy thời chờ lệnh.
Lâm Hải Đông rít gào ngắt lời Lâm Mạn Ny kể lại:



- Đừng nói nữa!



Lâm Hải Đông vụt ngoái đầu trừng Lâm Mạn Ny làm nàng sợ hãi thụt lùi mấy bước, biểu tình kinh hoàng nhìn gã.



- Cầu xin nàng đừng nói nữa!



Lâm Hải Đông quỳ xuống, gã nằm sấp dưới nền đất lạnh khóc rống:



- Cầu xin nàng, xin nàng hãy đi đi, đừng để ta gặp lại nàng được không? Đi đi, hu hu...



Một nam nhân lại nằm dưới đất gào khóc.



Lâm Mạn Ny do dự một lúc khẽ hỏi:



- Sau đêm đó ngươi có hối hận không?



Lâm Hải Đông ngừng khóc:



- Ta hận không thể giết mình!



Lâm Hải Đông ngồi bệch dưới đất không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói:



- Thật sự, ta là đồ súc sinh, khốn nạn đáng bị băm vằm thành nhiều mảnh...



Trong khi Lâm Hải Đông lẩm bẩm thì tiếng cười vang dội truyền vào tai gã.



- Ha ha ha ha ha ha!



Lâm Hải Đông chưa kịp ngẩng đầu lên thì bầu trời tối đen trong phút chốc sáng sủa, gã ngước nhìn. Một nam nhân tay cầm cây búa và chùy, ăn mặc như Thiên Lôi trong ti vi đang đứng trên áng mây.



Thanh âm uy nghiêm trang trọng ồm ồm vang dội:



- Biết sai sửa thiện là hết sức tốt lành. Nhưng đã làm ác, miễn tội chết nhưng khó tránh tội sống. Lâm Hải Đông, ngươi có nhận tội không?