Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 3162 : Chết cha nhà ngươi (Hạ)
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Vì vậy Diệp Dương Thành cầm thương bạc làm gậy đập té quái vật, sau đó hắn phóng lên cao, hai tay cầm đuôi bàn long ngân thương kèm tiếng rít chói tai đập mạnh xuống.
Rầm!
Quái vật té dưới đất chưa lấy lại tinh thần từ đòn tấn công đột ngột thì cú đập thứ hai của Diệp Dương Thành giáng ngay xuống đầu nó. Thanh âm cực kỳ trầm đục vang lên.
Bị trúng cây gậy thứ hai làm quái vật tỉnh táo lại, tiếng rống chất chứa nhục nhã, giận dữ, bạo ngược vang lên:
- Grao!!!!
Nhưng mà...
Diệp Dương Thành tức giận quát:
- Tưởng sủa to là giỏi sao?
Diệp Dương Thành huơ bàn long ngân thương vù vù quét hướng quái vật đã đứng thẳng dậy.
Rầm!
Gáy quái vật bị đập một phát.
- Grao!
Quái vật mới đứng lên bị đập quỳ xuống đất. Diệp Dương Thành không dừng lại.
Rầm!
Lại một tiếng trầm đục vang lên, quái vật té sấp xuống.
Quái vật nổi khùng, nó nhảy cẫng lên bay ra xa hơn mười thước. Tuy nhiên...
Diệp Dương Thành rống to:
- Bây giờ tốc độ của lão tử là một ngàn một trăm bốn mươi km!
Bàn long ngân thương quét qua.
Rầm!
Một gậy đập ngay sống mũi của quái vật.
Lỗ mũi phun máu tung tóe, năm gậy đập liên tục làm quái vật ngây người, bản năng gào thét:
- Grao!!!!
Quái vật gầm rống:
- Khốn kiếp, ta giết!
Rầm!
Nhâm Mỹ Anh lại ăn đòn, Diệp Dương Thành tức giận quát:
- Khốn kiếp, tổ cha nó, giết giết giết, giết cái đầu ngươi!
- Nhưng mái tóc của hắn là màu bạc.
Siêu chiến sĩ lúc trước suy đoán lại bảo:
- Chỉ cần tìm được người có tóc bạc thì chắc chắn là hắn!
- Các ngươi cảm thấy hắn sẽ đi khắp nơi với mái tóc bạc sao?
Siêu chiến sĩ cuối cùng khẽ thở dài:
- Là hắn ngốc hay chúng ta ngu?
Tập thể không biết nên nói cái gì:
-...
Hồi lâu sau một siêu chiến sĩ chỉ vào Dương Đằng Phi giả bộ xỉu nằm cách xa hơn chục thước, nói:
- Đưa vị kia về trước đi.
Diệp Dương Thành dùng bàn long ngân thương tiễn quái vật kia lên dường xong hắn vội vàng lao nhanh hướng Long Khẩu Khu. Tuy Diệp Dương Thành đã sớm chuẩn bị tâm lý, hắn biết có lẽ Phó Diệc Chi sẽ rơi vào trận ác chiến, nhưng hắn không bao giờ ngờ hiện trường lại thảm liệt, làm người ta ghê sợ hơn bên Ôn Nhạc huyện.
Vùng ngoại ô tiếp giáp Long Khẩu Khu và Ôn Nhạc huyện, giữa một mảnh đồng ruộng, khi Diệp Dương Thành chạy tới thì Phó Diệc Chi đã bị thương nặng. Hai mươi mấy siêu chiến sĩ quân đội được Phó Diệc Chi điều động chỉ có ba người kéo dài hơi tàn.
Mảnh nhỏ cơ thể rơi đầy đất, máu chảy lai láng, hiện trường tràn ngập mùi máu gay mũi.
- Grao!!!
Lại là tiếng gầm rống đầy bạo ngược vang lên trong bơ ruộng. Quái vật cao ba thước nhắm ngay mục tiêu vào Phó Diệc Chi biểu tình tràn đầy cảnh giác nhìn nó.
Khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo nhe răng cười nói:
- Chết đi!
- Chết bà nội ngươi!
Diệp Dương Thành chạy tới hiện trường, lửa giận ngút trời, lại nghe quái vật rít gào. Diệp Dương Thành vào trạng thái biến thân, tay cầm bàn long ngân thương giơ tay tung ra một đòn cấm cố thuật.
Xoẹt phập!
Quái vật bị cấm cố thuật cố định cơ thể, Diệp Dương Thành đâm bàn long ngân thương từ sau lưng xuyên thủng cơ thể nó.
Toàn quá trình chỉ mất ba giây, mới rồi quái vật còn gầm rú trong phút chốc tắt thở. Quá trình dứt khoát nhanh lẹ làm người ta trố mắt líu lưỡi.
Phó Diệc Chi ngẩn ngơ, ba siêu chiến sĩ quân đội may mắn sống sót cũng ngây người. Mãi khi Diệp Dương Thành rút bàn long ngân thương rời đi mấy chục giây sau, Phó Diệc Chi hít sâu, né tránh vấn đề hắn đột nhiên xuất hiện.
Phó Diệc Chi trầm giọng nói:
- Dọn dẹp hiện trường.
Hơn một tiếng sau, Diệp Dương Thành quay về phòng khách căn hộ, ngồi trên sofa, mặc bộ đồ rộng thùng thình.
Giải trừ biến thân, cả người không một mảnh vải đến nay còn ký ức mới mẻ với Diệp Dương Thành. Bộ đồ mặc trên người hắn là mượn gió bẻ măng trộm từ ban công nhà người ta.