Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 329 : Tôi chờ anh đã lâu
Ngày đăng: 14:56 18/04/20
Ánh nắng sáng sớm chiếu sáng đại địa, chiếu lên thân người có cảm giác ấm áp, tuy nói lúc này vẫn là mùa đông khắc nghiệt, nhưng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, thậm chí bởi vì thời tiết rét lạnh nên càng cảm thấy dễ chịu khi có ánh mặt trời.
Thế Điền Cốc Khu là khu nhà giàu tại Đông Kinh, nơi này là nơi ở của nhân vật nổi tiếng chính giới, tinh anh thương giới, con đường phồn hoa cùng cảnh tượng rộn ràng của người đi lại trên đường nói rõ đây là một đô thị có nhịp sống thật nhanh, đồng thời cũng là một đấu trường khôn sống mống chết.
Là khu hành chính đặc biệt có số dân cư nhiều nhất Đông Kinh, tiết tấu ở nơi đây rõ nhất thành phố, cũng là nơi có trật tự nhất, giờ cao điểm thậm chí không nhìn thấy tình huống kẹt xe phát sinh, mạng lưới đường xe điện ngầm cùng mạng lưới giao thông công cộng đầy người, đa số người thường thường chọn lựa xuất hành bằng xe điện ngầm hoặc giao thông công cộng khác, xe tư gia vẫn có nhưng không đến nỗi gây bế tắc giao thông.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Dương Thành đối với khu Thế Điền Cốc, chứng kiến mọi người mang theo cặp công văn hoặc là đeo túi xách xếp hàng chờ xe công cộng, Diệp Dương Thành theo bản năng đem một màn này so sánh với tình huống trong quốc nội, cuối cùng cho ra một kết luận chính là, trong phương diện giao thông, quốc nội thật sự quá “kích tiến”.
Lúc này Diệp Dương Thành đã thay một bộ âu phục đen chính quy, bề ngoài là một nam tử tráng niên hơn ba mươi tuổi, làn da trắng trẻo cùng kính mắt phối hợp, cho dù là ai cũng không nhìn ra được hắn chỉ là một thanh niên hơn hai mươi mà thôi.
Nhất là hắn còn dùng khẩu âm của Đông Kinh nói chuyện…
Đêm qua chuyện phát sinh tại căn cứ hải quân Ưng Kiêu cách hơn ngàn cây số tựa hồ cũng không làm ảnh hưởng đến Đông Kinh, ngoài đường lớn tràn ngập người đi lại hoặc chờ xe công vụ.
Ngồi trên xe taxi nhìn qua hai bên đường, Diệp Dương Thành lần đầu cảm nhận được cái gì gọi là tha hương nước khác!
- Tiên sinh, đi đâu?
Tài xế taxi là một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng bình thường, trên mặt lộ nụ cười chức nghiệp hóa.
- Đi Tùng Ẩn thần xã.
Bị câu hỏi của nữ tài xế làm giật mình, Diệp Dương Thành mỉm cười nói ra địa chỉ, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần.
Xe taxi chạy thật ổn, nửa giờ sau đã đi tới mục đích, đây là một tòa thần xã nhìn qua thật bình thường, tọa lạc bên cạnh một công viên, theo tình huống hai dị biến cô hồn giải thích, thần xã này phụng dưỡng một nam nhân xấu xí, được xưng là Bát Thiên Qua Thần, vốn là vị thần kinh doanh của bản địa, về sau chuyên trách u giới địa phủ, là một trong những chủ thần của Thần Đạo giáo.
Đối với lời tuyên truyền của Thần Đạo giáo, còn có tám trăm vạn chư thần gì đó, Diệp Dương Thành hoàn toàn không tin, ít nhất cho đến bây giờ hắn chỉ biết trên địa cầu chỉ có một mình thần minh như hắn, hơn nữa còn có một Thần tộc mới ra đời.
Tám trăm vạn chư thần? Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi trong toàn bộ vũ trụ cũng không biết có nhiều thần minh như vậy hay không!
Lấy ra tiền Yên chuẩn bị sẵn trả tiền xe, mặc dù hắn không chút tin tưởng thần xã, nhưng vì muốn thuận lợi thực hiện kế hoạch, Diệp Dương Thành vẫn lộ ra thái độ sùng kính, đi tới lối vào thần xã liếc mắt nhìn thấy nước suối, lại lấy ra một bầu nước nhỏ trong túi xách, múc ra một muỗng nước suối rửa tay, sau đó lại buông bầu nước dùng tay hứng chút nước ngậm vào miệng…
Sau khi hoàn thành lễ nghi nhập xã, lúc này Diệp Dương Thành cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhẹ chân nhẹ tay đi qua đại môn, tiến vào trong chủ điện.
Chủ trì Tùng Ẩn thần xã là một lão đầu râu bạc, mang đôi guốc gỗ, dáng người khô gầy làm người ta phải hoài nghi chỉ một trận gió thổi qua sẽ thổi bay cả người hắn!
Trước khi đi tới Tùng Ẩn thần xã, Diệp Dương Thành vẫn luôn hoài nghi chủ trì nơi này là một dị nhân, hoặc là trong người mang tuyệt kỹ, có thể khai thông với thần linh trong truyền thuyết, là cao thủ ẩn sĩ trong tay nắm giữ năng lực kinh thiên động địa…
Nhưng sau khi đến đây, nhìn thấy chủ trì này hắn chợt cảm thấy buồn cười với suy đoán của mình, đây là một ông già đã có một chân bước vào trong quan tài!
Mỉm cười gật đầu chào ông già kia, Diệp Dương Thành xoay người lấy ra đồng xu bỏ vào hộp quyên tặng, sau đó cúi sâu hai lần, tiếp theo nhắm mắt cầu nguyện, khi hắn cầu nguyện ông già kia lại gõ vào chuông đồng:
- Vậy nên đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn lướt qua chủ điện, hỏi:
- Hùng Bản tiên sinh, vị An Tỉnh tiên sinh đã đi rồi sao?
- Hắn đã rời khỏi.
Diệp Dương Thành thản nhiên nói:
- Sau khi ngài hôn mê không bao lâu, tôi nghĩ hắn có việc gấp gì đi.
- Nha.
Chủ trì có chút thất vọng đáp một tiếng, sau đó nói:
- Hùng Bản tiên sinh, thật cảm ơn ngài.
- Đây là việc tôi phải làm.
Diệp Dương Thành đáp lễ, nói:
- Tôi còn việc cần làm, hôm nay quay lại thăm chủ trì, thỉnh chủ trì bảo trọng thân thể.
- Cảm ơn Hùng Bản tiên sinh.
Chủ trì mỉm cười gật đầu.
- Như vậy, bảo trọng!
Diệp Dương Thành lui ra sau một bước cúi đầu chào.
Nói thế nào hắn đã thuận lợi trở thành một gã khoa trưởng cơ quan tình báo quốc tế Nhật Bản, ân, tay nắm thực quyền!
Rời khỏi thần điện, ngồi vào trong xe, ở trong hộc tủ trước ghế lái phụ đặt toàn bộ giấy chứng nhận của Hùng Bản Mao Vũ Lang, đây là bảo đảm lớn nhất của Diệp Dương Thành, giúp hắn dễ dàng tiến vào tòa lầu của cơ quan tình báo, sau đó…
- Sơn Khi Tường Tử…thánh nữ…ha ha…
Ngồi trên ghế lái tự nhủ một câu, Diệp Dương Thành cười lạnh, phát động xe sưu một tiếng hướng tòa lầu cơ quan tình báo chạy tới…