Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 357 : Mười hai tín đồ Thiên Thần binh đoàn

Ngày đăng: 14:56 18/04/20


Diệp Dương Thành chưa từng

hoài nghi qua trí nhớ của mình, nhưng sau Ba Bố Lỗ, lại thêm một linh

hồn dị nhân được thả ra, vẫn là người da đen tên Grasso…Takona!



Một chuỗi xưng hô trúc trắc khó nhớ nổi làm khóe miệng Diệp Dương Thành

run rẩy, nhìn nhìn nam tử gầy gò thấp bé trái ngược Ba Bố Lỗ, Diệp Dương Thành định thần hỏi:



- Tác Khoa Nạp, năng lực dị hóa của ngươi là gì?



- Hồi chủ nhân.



Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Tác Khoa Nạp dùng tiếng Hán cực kỳ quái dị quỳ dưới đất cung kính đáp:



- Năng lực dị hóa của Tác Khoa Nạp là quang nhận, quang nhận chước nhiệt chẳng những xé rách mục tiêu, còn có thể tạo thành tổn thương.



Nói tới đây, Tác Khoa Nạp khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ba Bố Lỗ nói tiếp:



- Ba Bố Lỗ cùng Tác Khoa Nạp đến từ một bộ lạc.



- Bộ lạc Châu Phi?



Diệp Dương Thành đánh giá hai người, khóe môi mỉm cười:



- Vì sao các ngươi lại bị cầm tù trong Ngũ Sắt Thần Châu?



- Hai năm trước, Tác Khoa Nạp cùng Ba Bố Lỗ mang theo mệnh lệnh của

tướng quân Thiên Thần binh đoàn đi Châu Âu, tổ chức Dị Sát tuyên bố

nhiệm vụ ám sát tướng quân, mà chúng tôi chỉ có thể liên hệ với phân bộ

tổ chức Dị Sát Châu Á, cho nên tôi cùng Ba Bố Lỗ cùng mười vị tín đồ còn lại đi qua Châu Á, nhưng chúng tôi bị hai ngân bài sát thủ cùng một kim bài sát thủ của phân bộ Dị Sát Châu Á liên thủ tập kích, cuối cùng

chúng tôi đánh không lại bọn hắn, bị bọn hắn dùng hạt châu cầm tù linh

hồn.



Tác Khoa Nạp cung kính đáp.



- Mười hai tín đồ?



Trái tim Diệp Dương Thành giật nảy, liền trút ra toàn bộ Ngũ Sắt Thần

Châu, tính cả Ba Bố Lỗ cùng Tác Khoa Nạp, số lượng còn lại…không nhiều

không ít, vừa đủ mười viên!



- Mười hai người da đen…



Thậm chí không cần đập vỡ mười viên thần châu còn lại, hắn cũng biết

mình phải gặp ai, mười hai người đến từ Châu Phi, là mười hai tín đồ của Thiên Thần binh đoàn!



Diệp Dương Thành cũng không kỳ thị chủng tộc, nhưng một hơi nhận lấy

mười hai linh bộc da đen…làm cho hắn có loại cảm giác là lạ.



Nếu không phải trước mắt thật thiếu nhân thủ, phỏng chừng hắn sẽ ngừng

lại, không tiếp tục phóng thích mười người da đen còn lại, nhưng sự thật lại không cho phép hắn làm như thế.




Diệp Dương Thành cũng không để ý tới, thản nhiên nói.



- Đối với việc an bài bọn họ, ngươi có ý nghĩ gì không?



- Kỳ thật…chủ nhân có chút để tâm vào chuyện nhỏ quá nhiều.



Hình Tuấn Phi ngượng ngùng nói:



- Dù họ chưa từng giao thiệp với quan trường, nhưng vẫn phát huy được tác dụng, mấu chốt làm sao sử dụng họ mà thôi.



- Nga?



Hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng:



- Ngươi nói xem, làm sao an bài tốt bọn hắn?



- Theo tình huống hiện tại xem ra, lực lượng trên quan trường không cần nhiều lắm.



Hình Tuấn Phi châm chước nói:



- Chỉ cần điều trợ thủ chức vị thần sử đi tới tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ, sau khi có được quyền nói chuyện trong tỉnh ủy, như vậy có thể hình

thành ảnh hưởng nhất định trong quan trường các thành thị, trên cơ sở

này, chủ nhân cần gì phải xếp nhân công vào toàn bộ thành thị đây?



- Ân, nói tiếp đi.



Diệp Dương Thành như có suy nghĩ gật đầu.



- Tiếp theo, nguyên nhân thiếu thốn nhân thủ trước mắt không phải trong

quan trường, mà là đủ loại sự tình cần xử lý trong khu quản hạt.



Hình Tuấn Phi một câu bừng tỉnh người trong mộng:



- Chủ nhân có thể an bài mười hai người đến bên cạnh nhóm người lão bộc, tùy thời đợi lệnh giải quyết một ít vấn đề đột phát, về phương diện

khác bọn họ có thể đi theo nhóm người lão bộc học tập cùng học thói quen ứng xử trong quốc nội Hoa Hạ, đợi sau khi bọn họ điều chỉnh tốt trạng

thái, không còn lộ ra sơ hở, chủ nhân có thể điều nhiệm họ đi tới bất cứ nơi nào…



- Không sai!



Nghe xong lời của Hình Tuấn Phi, Diệp Dương Thành chợt hiểu, gật đầu nói:



- Chuyện này giao cho ngươi tới an bài, ta sẽ phái bọn hắn đi qua chỗ của ngươi, ngươi xem rồi sắp xếp đi!



- Dạ, chủ nhân



Hình Tuấn Phi cung kính đáp ứng, mà vấn đề thiếu nhân thủ của Diệp Dương Thành xem như đã được giải quyết.



Vấn đề đã được giải quyết, khi Diệp Dương Thành nhìn mười hai linh bộc

da đen, ánh mắt tự nhiên hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo ý cười…