Chấp Chưởng Thần Quyền
Chương 374 : Siêu may mắn
Ngày đăng: 14:57 18/04/20
Sự thật chứng minh nhân phẩm của Diệp Dương Thành không tệ, tám giờ bốn mươi lăm phút có chuyến bay đi Quý Châu. Mới ra Tết nên dư nhiều vé máy bay, Diệp Dương Thành không tốn chút công sức mau được vé bay đi Quý Châu. Diệp Dương Thành cầm thẻ đăng ký đổi vé máy bay, đi qua kiểm tra hành lý, năm phút sau Diệp Dương Thành đã lên máy bay.
Trong phòng khách sạn ở Quý Châu.
- Binh sĩ Trung Quốc chết tiệt!
Asa tức giận gầm rống:
- Đám con hoang không mẹ dạy, rốt cuộc bọn chúng muốn làm cái gì?
- Asa, có lẽ ngươi cần uống một ly cà phê.
Alvis ngồi trên sofa mỉm cười nói:
- Đã nhiều năm nhưng cái tính nóng nảy vẫn còn đó, ngươi nên biết lão bản không thích loại người não rỗng.
Asa xoay người lại:
- Vậy thì... Thượng tá Alvis có não, xin hãy nói cho ta biết bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thanh âm trầm thấp vang bên tai Alvis:
- Những binh sĩ Trung Quốc chết tiệt bảo vệ mục tiêu của chúng ta, hay thượng tá định nói với ta là từ bỏ những mục tiêu này?
Alvis cầm tách cà phê đứng lên:
- A!
Alvis cười tủm tỉm giống như con hồ ly:
- Thượng tá Asa thân mến, cái chết của Chu khiến bọn họ cảnh giác, bọn họ phái binh sĩ bảo vệ an toàn cho những người đó là cực kỳ bình thường. Có lẽ chúng ta không nên làm theo kế hoạch cũ nữa.
- A?
Asa nhướng mày nói:
- Nhưng ý của lão bản là...
- Lão bản có nói chúng ta ta có thể tùy cơ ứng biến.
Không đợi Asa nói hết câu, Alvis cười híp mắt:
- Nếu những binh sĩ Trung Quốc này bảo vệ mục tiêu hàng đầu của chúng ta nói lên bọn họ đã đi vào một ngõ cụt, cho rằng mục tiêu của chúng ta chỉ có đám quan lớn này.
Alvis lắc nhẹ cà phê trong ly, nhếch môi cười giễu cợt:
- Nếu, ta nói là nếu, lúc này đột nhiên xảy ra một ít, ừm, một ít chuyện người ta không muốn thấy, đám lính Trung Quốc nóng nảy sẽ làm sao?
Nữ tiếp tân khẽ ừ:
- Vâng.
Nữ tiếp tân xoay người ra khỏi phòng Diệp Dương Thành, chưa kịp đóng cửa thì trong gian phòng khác cách sáu thước bỗng vọng ra giọng nam nhân tráng niên lơ lớ:
- Tiếp tân tiểu thư, ta muốn thịt bò tái bảy phần chứ không phải năm phần, xin hãy qua đây.
Nữ tiếp tân vội trả lời:
- Vâng, ta qua ngay!
Nữ tiếp tân đóng cửa phòng Diệp Dương Thành lại, chạy chậm tới nơi.
- Asa, sao ngươi không trực tiếp ăn thịt bò sống luôn đi?
Tiếng Hán lơ lớ mơ hồ lọt vào tai Diệp Dương Thành đang xem tực đơn.
Diệp Dương Thành nghe tiếng Hán lơ lớ biết ngay là Tây ba lô.
Khóe môi cong lên, Diệp Dương Thành buồn cười thầm nghĩ:
- Làng du lịch này thật là nội ngoại gì đều có.
Diệp Dương Thành tùy ý chọn một phần ăn có cá, ăn cơm trưa xong trong năm tiếng hắn toàn tựa vào đầu giường, ôm lap top xem lướt qua báo chí, các bài viết liên quan khu nghèo Quý Châu. Đặc biệt khi tìm đến Tử Vân huyện, Diệp Dương Thành xem rất kỹ.
Bất giác đến sáu giờ mấy buổi tối, Diệp Dương Thành xem tư liệu suốt một buổi chiều lúc này đặt laptop xuống, bước xuống giườn, duỗi người, mang giày vào ra khỏi phòng.
Diệp Dương Thành ra khỏi phòng đi hướng cầu thang, chưa được ba bước thì sau lưng vang tiếng đóng cửa nặng nề.
Rầm!
Hai kiếm quang người nước ngoài giữa trưa nghe được lại lọt vào tai Diệp Dương Thành, nhưng lần này bọn họ nói tiếng Anh.
- Alvis, ngươi nên ở trong phòng chứ không phải đi theo ta.
Asa bất mãn phản đối:
- Ngươi nên biết mỗi lần có ngươi đi theo là sẽ xảy ra một số chuyện làm ta bực mình.
- Asa, ta cũng không muốn đi theo ngươi.
Alvis bất đắc dĩ nhún vai, nói:
- Cá tính gấu điên của ngươi mỗi lần đều gây rắc rối cho ta. Chết tiệt, ngươi không thể phun thứ trong miệng ra được sao?