Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 3932 : Đại Trủng quân, lại có quái vật biển! (Hạ)

Ngày đăng: 14:57 18/04/20


Trừ một chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương ra đồng hành còn có bốn hạm hộ vệ cấp trúc hậu, hạm vận chuyển chở đầy binh sĩ, tàu phá băng.



Khi hạm đội chậm rãi tới eo biển hẹp trước kia bị quân Mỹ cấm vào, Đại Trủng Hằng Nhất đứng trên chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương bỗng cảm thấy bất an. Đại Trủng Hằng Nhất bản năng liếc mắt quan sát mặt biển trước mặt, trừ sóng biển cuồn cuộn ra gã không thấy bóng dáng bất cứ sinh vật nào.



- Phù.



Đại Trủng Hằng Nhất hít sâu mấy lần kiềm nén cảm xúc bất an.



Đại Trủng Hằng Nhất thầm lẩm bẩm:



- Bầy quái vật biển chết tiệt, sớm muộn gì có ngày ta, Đại Trủng Hằng Nhất, thiếu tướng đế quốc Đại Nhật Bản sẽ bắt các ngươi từ trong biển ra rồi đưa cho các binh sĩ nấu canh hải sản!



Đại Trủng Hằng Nhất nghiến răng thề độc, gã muốn thông qua cách này giảm bớt cảm xúc căng thẳng trong òng. Eo biển hẹp làm tim Đại Trủng Hằng Nhất đập nhanh.



Đại Trủng Hằng Nhất vụt ngoái đầu, thanh âm cao vút vang thật xa:



- Tăng tốc độ!



Từ phòng điều khiển truyền ra tiếng hô:



- Vâng!



Chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương có tốc độ mười tám tiết bỗng chốc tăng lên hai mươi tám tiết và sắp lên mốc ba mươi lăm tiết.



Diệp Dương Thành điều khiển Tiểu Hôi chậm rãi bơi theo chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương, nghe giọng Đại Trủng Hằng Nhất phát ra trên sàn tàu.



Diệp Dương Thành buồn cười thầm đoán:



- Đây chính là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết sao?



Diệp Dương Thành không lo điều khiển Tiểu Hôi đến gần chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương sẽ bị người Nhật Bản trên tàu phát hiện. Vì tất cả sinh vật cường hóa chung cực đều có năng lực miễn dịch ongs dò xét. Miễn là chúng nó không nổi lên mặt nước bị sonar nhận ra, chỉ cần chúng nó không bơi lên quá gần mặt biển bị người dùng mắt thường trổng thấy thì chúng nó như tàng hình với thuyền, tàu ngầm.



Diệp Dương Thành đi theo chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương từ đầu bên này eo biển bơi qua đầu bên kia. Diệp Dương Thành nhìn hạm đội Nhật Bản cách địa điểm phục kích ngày càng gần, hắn cười khẽ, vẫy đuôi cá nhanh chóng lặn xuống.




- A, lan can, bắt chặt lan can!



Tùng Vi thiếu tá đỏ mặt tía tai gào lên:



- Tên lửa đâu? Tên lửa của chúng ta đâu?



Một thanh âm yếu ớt vang lên gần đó:



- Tùng Vi thiếu tá, chúng ta không cách nào đến gần bệ bắn...



Tùng Vi thiếu tá vụt ngoái đầu thấy một binh sĩ khoảng hai mươi hai, ba tuổi đang ôm chặt một máy bay trực thăng.



Tùng Vi thiếu tá thấy binh sĩ chọn điểm tựa là máy bay trực thăng thì gã biến sắc mặt nói:



- Thả ra, mau thả ra!



Tùng Vi thiếu tá rít gào:



- Ngươi...!



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Dư uy đợt va chạm thứ nhất chưa tan, Tùng Vi thiếu tá không kịp hét hết câu thì cú va chạm thứ hai nối gót đến. Đợt va chạm này mạnh mẽ, dữ dội hơn đợt thứ nhất.



Nguyên chiếc hạm khu trục tên lửa cấp kim cương lắc lư kịch liệt, sàn tàu nghiêng đến độ nhất định, binh sĩ lúc trước mở miệng nói chuyện ôm máy bay trực thăng trượt dần xuống biển.



Bùm!



Không có kỳ tích xảy ra. Binh sĩ ôm máy bay trực thăng làm điểm tựa ổn định cơ thể, vào phút máy bay trực thăng trượt dần thì gã thả cái giá tận cùng máy bay ra. Nhưng máy bay trực thăng lại đụng cả người binh sĩ xuống biển.



Tùng Vi thiếu tá nhìn mười máy bay trực thăng trên sàn tàu liên tục rớt xuống biển, nhìn các binh sĩ đứng nghiêng ngả sơ sẩy một cái té xuống là rơi vào biển cả.